Một người đang khoẻ mạnh, nói bệnh liền bệnh, vả lại một cái biểu hiện cũng không có, đã lập tức nôn ra thật là nhiều máu, nếu không phải là người ngu thì đều biết đây tuyệt đối không phải đơn giản chỉ là ‘Ngã bệnh’….Thê tử Vương Đại nói xong, Ninh phu nhân cùng Tề Thiếu Du hai mặt nhìn nhau, cũng thấy được sự kinh nghi cùng kinh ngạc từ trong mắt của đối phương, nhất là Ninh phu nhân.
Nàng ta phân phó Thê tử Vương Đại tối nay phải làm sao cho Chu Quân Uyển hết ‘bệnh’, lại bởi vì lúc trước bị Chu Thái phu nhân mời tới Huyên Thuỵ đường, sau lại sinh khí, trên cơ bản nàng ta còn chưa kịp hành động, thê tử Vương Đại còn chưa rời khỏi cạnh mình, chưa từng rời khỏi Nghi Lan viện nửa bước, thế mà hôm nay Chu Quân Uyển bỗng nhiên ‘bị bệnh’ đến nỗi nôn ra máu, sẽ là ai lại xuống tay trước bọn họ đây? Chẳng lẽ là cái lão bất tử kia sợ nàng ta thất hứa, cho nên ra tay trước để chiếm lợi thế sao?
Vì vậy vội vàng nói: “Cao ma ma đang ở nơi nào? Mau mau truyền nàng tới!”
Thê tử Vương Đại vội nói: “Cao ma ma đang canh giữ bên chỗ tiểu Chu thị, nô tỳ sẽ cho người truyền lời cho nàng!” Nói xong đã vội vã đi ra ngoài.
Thời gian ước chừng khoảng nửa chén trà, Cao ma ma vội vã tới Nghi Lan viện, vừa tiến tới đã quỳ xuống hành lễ với Ninh phu nhân cùng Tề Thiếu Du: “Lão nô gặp qua phu nhân cùng Nhị thiếu gia….”
Còn chưa nói xong đã bị Ninh phu nhân phất tay cắt đứt lời nói, vội la lên: “Đang lúc nguy cấp, không cần câu nệ những thứ tục lễ này! Thật sự là cái đồ tiểu hồ mị tử kia bị bệnh đến nỗi nôn ra máu? Chính mắt ngươi nhìn thấy sao? Tình hình cụ thể lúc ấy là như thế nào? Ngươi kể lại thật tỉ mỉ cho ta cùng Nhị thiếu gia rõ!”
Cao ma ma thấy hỏi, vội quỳ xuống đáp một tiếng ‘Vâng’, ngay sau đó nói lại tình hình lúc đó một cách tỉ mỉ: “Lúc ấy lão nô đang ở chính viện nói chuyện cùng bọn nha đầu, Chu….bỗng nhiên Cẩm Tú bên cạnh tiểu Chu thị lảo đảo chạy vào, vừa tiến lên đã quỳ xuống khóc lóc cầu xin lão nô cứu mạng Chu nhị thiếu phu nhân nhà nàng, lão nô không biết đã có chuyện gì xảy ra, bị doạ cho thật sốc, cho nên vội vàng hỏi tiểu Chu thị như thế nào? Nàng vừa khóc vừa nói Chu Nhị thiếu phu nhân nhà nàng đang tốt đẹp chợt bị bệnh, nôn thật là nhiều máu, cầu xin lão nô đi nhìn xem một chút, giúp nàng mau chóng mời đại phu tới. Lúc đầu lão nô còn không tin, dù sao lúc Hồng tiêu cô nương rời đi, tiểu Chu thị đang rất tốt, làm sao lại có thể bệnh nặng như vậy được? Nhưng ngay sau đó lão nô lập tức phát hiện, trên xiêm áo của Cẩm Tú dính đầy vết máu……Lão nô lại không dám trì hoãn, vội cùng Cẩm Tú đi đến phòng của tiểu Chu thị, chỉ thấy…..”
Nói xong, bộ dáng của Cao ma ma rõ ràng vẫn còn cảm thấy sợ: “Chỉ thấy gương mặt của tiểu Chu thị đầy máu me, cả người nằm trên đất, chỉ có thở ra chứ không có hít vào, bà vú Văn thị của nàng cùng một phòng toàn nha hoàn khóc thành một đoàn, nhìn thấy lão nô đi vào, lập tức bò qua cầu xin lão nô cứu mạng. D/D/Le(Nhạn)quý??don Lão nô khi nào thấy qua tình huống như vậy? Cũng doạ cho không có được chủ ý, huống chi không có chỉ thị của phu nhân, lão nô làm sao tự tiện làm chủ? Vì vậy chỉ có thể cho người tới báo cho phu nhân, Văn thị thấy vậy lập tức mắng lão nô thấy chết mà không cứu, lòng dạ thật ác độc, sau đó tự mình đi Huyên Thuỵ đường cầu xin Chu Thái phu nhân, lúc lão nô tới đây, Văn thị còn chưa có trở về, cũng không biết đã gặp được Chu Thái phu nhân hay chưa? Lão nô đã cho tiểu nha đầu đi theo thăm dò, chỉ sợ rất nhanh sẽ có tin tức!”
Giống như là để xác minh lời nói của Cao ma ma, nàng ta vừa dứt lời, thê tử Vương Đại đang canh giữ ngoài của lập tức tiến vào nói: “Hồi phu nhân, bà vú Văn thị của tiểu Chu thị mới đi Huyên Thuỵ đường, chỉ là Chu Thái phu nhân đã ngủ rồi, bọn nha đầu không dám kinh động, cho nên đã đuổi Văn thị trở về, nghe nói Văn thị một đường khóc lóc trở về Ỷ Tùng viện.”
Ninh phu nhân nghe vậy, lại càng khẳng định sở dĩ Chu Quân Uyển bỗng nhiên ‘bị bệnh’, chính là do Chu Thái phu nhân xuống tay, nếu không phải bà ta thì tại sao Chu Thái phu nhân lại trực tiếp trốn tránh không chịu gặp mặt Văn thị? Trừ khi bà ta có thể biết trước Văn thị sẽ đến, có thể thấy được chuyện này chính là bút tích của bà ta!
Vì vậy cười lạnh nói với Tề Thiếu Du: “Suốt ngày cứ nhắc tới ‘Uyển nha đầu, Uyển nha đầu’ không ngơi miệng, luôn mồm xem nàng còn nặng hơn cả ngoại tôn nữ ruột thịt, hiện tại khi dính đến lợi ích của mình thì sao? Xuống tay nhanh hơn so với bất cứ ai, cũng hung ác hơn bất kỳ kẻ nào, lúc này mới ứng với câu châm ngôn kia, gừng càng già càng cay!”
—— Thế nhưng Ninh phu nhân lại không biết, trong chuyện này thật đúng là nàng ta đã oan uổng cho Chu Thái phu nhân, thật ra xuống tay là do người khác nhưng mà nàng ta lại cho rằng người xuống tay lại là Chu Thái phu nhân, mà Chu Thái phu nhân lại ngược lại, cho rằng chính Ninh phu nhân xuống tay, cho nên mới phải cố ý lựa chọn giả vờ câm điếc, trực tiếp sai nha hoàn đuổi Văn ma ma đi, để nàng ta làm việc càng dễ dàng hơn thôi.
Tề Thiếu Du cũng không có tiếp lời của Ninh phu nhân mà là nhìn Cao ma ma hỏi: “Lúc ma ma tới, tiểu Chu thị như thế nào?”
Cao ma ma suy nghĩ một chút, nói: “Mặc dù đã không nôn ra máu nữa nhưng hơi thở lại yếu hơn lúc trước, sợ là….không qua khỏi tối nay rồi….” Lại nhìn Ninh phu nhân: “Lão nô đang muốn xin chỉ thị của phu nhân, hiện tại Nhị thiếu gia còn chưa đón dâu, tương lai Ỷ Tùng viện là phòng tân hôn, nếu để cho tiểu Chu thị chết ở đó cũng thật là không may mắn, không bằng thừa dịp lúc này nàng còn chút hơi thở cả đêm di chuyển nàng ra chỗ khác, không biết ý phu nhân như thế nào?”d/d/l/q!d
Hễ là chuyện liên quan đến Tề Thiếu Du, từ trước đến nay Ninh phu nhân đều cực kỳ thân trọng, nghe được lời nói của Cao ma ma, vội vàng gật đầu nói: “Ngươi nghĩ như vậy rất đúng. Ngươi quay trở về đi, để người ta chuyển tiểu Chu thị ra bên ngoài, lại nhốt tất cả những người hầu hạ trong viện nàng lại, đợi sau khi xin chỉ thị của Chu Thái phu nhân cùng Hầu gia, lúc đó lại đi xử lý!” Mạng người quan trọng, nàng ta cũng sẽ không thay mặt lão bất tử kia làm ác nhân, tránh cho sau này chết sẽ bị đày xuống A tỳ địa ngục!
“Dạ, phu nhân, lão nô đã biết, lập tức xuống dưới an bài!” Cao ma ma đáp ứng một tiếng, hành lễ xong đã muốn lui ra ngoài.
“Ma ma hãy khoan đã!” Vừa lui được hai ba bước lại bị Tề Thiếu Du kêu trở lại, trên mặt lộ vẻ không đành lòng thương lượng với Ninh phu nhân, nói: “Chung quy thì tiểu Chu thị cũng là đi theo ta từ lâu, từ trước đến nay hầu hạ ta cũng là có hiểu biết có tri thức, cực kỳ cẩn thận, huống chi là chuyện lần này, nghĩ lại cũng là nàng vô tội, vả lại nàng vừa mới mất hài tử, phụ mẫu đều mất sớm, sớm đã không còn người thân rồi, hiện tại ta coi như là người thân nhất của nàng, để cho nàng lá rụng về cội cũng phải để nàng ra đi như vậy sao? Cũng tính là vì ta mà tích phúc, dù sao sau khi ta thành thân cũng không dùng Thiên viện của nàng!”
Vốn là Tề Thiếu Du còn có mấy phần tức giận đối với Chu Quân Uyển, cũng giống với Ninh phu nhân, mặc dù trong lòng hắn ta biết chuyện Chu Quân Uyển làm chi thứ hai của hắn ta hầu hết là do chủ ý của Chu Thái phu nhân, muốn trách cũng không thể trách đến trên đầu Chu Quân Uyển, chuyện lần này nàng càng là người vô tội, thế như Chu Thái phu nhân cũng Tề Hanh, hắn không dám trách cũng trách không được, như vậy chỉ có thể chuyển tức giận của bản thân mình lên người Chu Quân Uyển. Cũng vì vậy, lúc trước ở Huyên Thuỵ đường, khi Ninh phu nhân nói lên muốn trừ khử Chu Quân Uyển, hắn mới không có nửa điểm tình cảm, một lời nói tốt cho nàng cũng không muốn nói, ngầm đồng ý yêu cầu của Ninh phu nhân.
Nhưng đến lúc hắn ta thật sự nghe được Chu Quân Uyển bỗng nhiên ‘bị bệnh’ đến nỗi nôn ra máu, sống không qua khỏi tối nay thì hắn ta lại thật sự không nhịn được mà nhớ tới tình cảm khi xưa giữa mình và nàng, cảm thấy dầu gì nàng cũng đã đi theo hắn ta suốt mấy năm, từ trước đến nay lại hiểu biết có tri thức, toàn tâm toàn ý tin tưởng lệ thuộc vào mình, hắn ta thật sự không thể tuyệt tình như vậy, trơ mắt nhìn nàng đi vào cõi chết mà còn bị người khác di chuyển ra khỏi viện mặc cho nàng chết ở một nơi xa lạ. Vì vậy mới có thể lên tiếng vì nàng cầu tình với Ninh phu nhân.
Chỉ là Ninh phu nhân lại không nghĩ như vậy, hừ lạnh nói: “Nếu không phải là do nàng si tâm vọng tưởng, nôn nóng muốn làm thê tử của ngươi làm sao hôm nay lại có nhiều chuyện xảy ra như vậy? Nàng là gieo gió gặt bão, chẳng oán trách được ai!” Phá huỷ đại sự nhiều năm nàng ta trù tính như vậy, Ninh phu nhân không sai người trực tiếp ném nàng ra bãi tha mà là đã tốt lắm rồi, còn muốn nàng ta lưu nàng lại trong phủ yên ổn chết đi sao? Đừng mơ tưởng!