“..... Thê tử Vương Đại vẫn canh giữ bên ngoài cửa, người của chúng ta không dám tiến đến quá gần, sợ lộ chân tướng, vì vậy chỉ mơ hồ nghe được mấy câu nói đó, kính xin gia thứ tội. Chỉ là, sau khi Hàn phu nhân vừa rời đi, phu nhân liền đập tách trà, chắc chắn là đàm phán với Hàn phu nhân không thành rồi, nếu không sẽ không tức giận lớn như vậy.” Hàn phu nhân tức giận đùng đùng vừa mới rời khỏi phủ Tây Trữ Hầu, Lục Ý nơi này đã biết tin, lúc này đang thấp giọng hồi bẩm Tề Thiếu Diễn.
Tề Thiếu Diễn vừa nghe, vừa nhíu lại chân mày như có điều suy nghĩ.
‘Trưởng bối ban thưởng, không thể từ’, ‘Bất Hiếu Hữu Tam, Vô Hậu Vi Đại’, ‘bò không uống nước còn có thể đè đầu’, ‘thiếp canh’, ‘đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay’...... Kết hợp với hành động đập tách trà của Ninh thị, xem ra Hàn phu nhân đã nói từ hôn, nếu không Ninh thị sẽ không tức thành như vậy.
Trong lòng Tề Thiếu Diễn không nhịn được một hồi sảng khoái, Ninh thị, ngươi vạn vạn không ngờ, một ngày kia ngươi sẽ bị người mình coi thường đâm một đao sau lưng? Chuyện xưa nói rất đúng ‘không phải không báo mà do thời điểm chưa tới’, Ninh thị, những ngày an nhàn của ngươi cũng nên chấm dứt!
“Tiếp tục chú ý bên Nghi Lan viện, có động tĩnh gì lập tức báo lại!”
Nhàn nhạt phân phó Lục Ý xong, tay Tề Thiếu Diễn chuyển bánh xe lăn, định đi đến thư phòng.
“Quay lại!” Sau khi lăn được hai vòng bánh, chợt dừng lại gọi Lục Ý đã đi ra ngoài cửa quay trở về, chỉ vì hắn chợt nghĩ đến một chuyện.
Lấy sự coi trọng cửa hôn sự này với Hàn gia của Ninh phu nhân, coi như Hàn phu nhân đã nói lên ý muốn từ hôn, nàng ta cũng không bỏ qua, chắc chắn sẽ sử dụng nhiều thủ đoạn, khiến Hàn gia thấy thành ý của nàng ta và phủ Tây Trữ Hầu, rút lại lời nói từ hôn. Huống chi hiện tại sự tình không còn đơn giản là hủy bỏ hôn sự này nữa, nó còn liên quan đến mặt mũi và danh dự của phủ Tây Trữ Hầu, chỉ sợ là không chỉ có Ninh phu nhân, mà còn có Tề Hanh, ngay cả Thái phu nhân cũng sẽ không trơ mắt ngồi nhìn Hàn gia từ hôn.
Mà muốn cho Hàn gia rút lại lời nói từ hôn, muốn cho bọn họ thấy thành ý của Tây Trữ Hầu, vậy người đứng đầu mũi sào gặp nạn là tiểu Chu thị, trên thực thế cũng là người khởi xướng. Nàng sẽ bị đưa đi xa, không còn tự do, cũng không có ngày trở về phủ Tây Trữ Hầu nữa, thậm chí rất có khả năng vì vậy mà mất đi tính mạng của mình!
Hắn thật sự không hiểu, nếu tiểu Chu thị thông minh như vậy, tính toán không bỏ sót điều gì, làm sao điểm này cũng không nghĩ tới? Cần phải biết cái nơi được gọi là nhà cao cửa rộng này bên ngoài thì hào quang, thật ra bên trong cực kỳ bẩn thỉu không chịu nổi!
Là trong lúc nhất thời nàng không ngờ một khi chuyện xảy ra, chính mình sẽ gặp nguy hiểm, hay là có nghĩ tới điều này nhưng không có năng lực thay đổi, chỉ có thể mặc kệ mọi chuyện chuyển biến xấu hơn? Kẻ thù của kẻ thù dù chưa chắc là bằng hữu, nhưng ít nhất là trước mắt tiểu Chu thị này cũng được coi là đồng minh, cũng không thể trơ mắt nhìn nàng bị Ninh thị dồn đến con đường chết, nếu không cuộc sống sau này của Ninh thị sẽ phải giảm ‘niềm vui’ rồi!
Tề Thiếu Diễn ngẫm nghĩ trong chốc lát, mới phân phó Lục Ý, nói: “Lập tức để tin tức truyền ra ngoài, nói sau khi tiểu Chu thị nghe được Hàn gia muốn từ hôn, lúc này đã ngã bệnh, hiện tại nằm trên giường không dậy nổi, nước gạo cũng không muốn uống, Tề gia d1d1le1quy1don đang định đưa nàng đến thôn trang ngoài thành tịnh dưỡng. Lại nói mặc dù Hàn gia nói muốn từ hôn, thật ra không nghĩ muốn từ hôn, cũng chỉ vì muốn dồn ép tiểu Chu thị đến đường chết, trải một con đường bằng phẳng cho nữ nhi của mình sau khi qua cửa mà thôi, dù sao tiểu Chu thị cũng là một nữ nhi mồ côi, không có người nào để nương tựa, bức tử cũng đáng đời, ai bảo nàng không có mắt mà cản đường nữ nhi của Hàn gia? Nhớ ngàn vạn lần phải truyền những lời này đến tai Hàn đại nhân!”
Kế sách hiện giờ, cũng chỉ có thể lợi dụng uy lực của dư luận, ít nhất là tạm thời giữ được cái mạng của tiểu Chu thị, đợi sau khi tính mạng của nàng được an toàn, sau đó lại nghĩ tiếp kế sách.
—— Rõ ràng Tề Thiếu Diễn cùng Chu Quân Uyển có cùng một ý nghĩ.
Chỉ là vào lúc này, mặc kề là Tề Thiếu Diễn hay là Chu Quân Uyển, trong lòng cũng không có mười phần nắm chắc nữa rồi. Bọn họ đều đang đánh cược, lấy tính mạng của Chu Quân Uyển làm tiền đánh cược, vả lại mặc dù lần này có thể thắng cược, cũng không có nghĩa con đường sau này của bọn họ không còn chông gai, không còn hiểm trở. Nhưng nếu là thua cược, Chu Quân Uyển phải bỏ ra cái giá rất cao đó chính là tính mạng của mình!
“Loảng xoảng ——”
Bóng lưng của Hàn phu nhân còn chưa biến mất trong tầm mắt của Ninh phu nhân, tách trà bằng gốm thanh hoa vốn là được đặt trên bàn nhỏ trong phòng đã bị nàng ta nặng nề hất xuống đất nát bấy.
Lúc này, trong ngoài Nghi Lan viện yên lặng như tờ, chỉ nghe thấy tiếng thở dốc dồn dập của Ninh phu nhân.
Ninh phu nhân căn bản chưa từng nghĩ Hàn phu nhân sẽ trực tiếp nói lên từ hôn, vừa rồi, nàng ta còn cho là Hàn phu nhân không nể mặt bọn họ, trước mặt nhiều khách nhân như vậy mà nói ra sự tồn tại của Chu Quân Uyển, là đang vì nữ nhi mà tranh thủ lợi ích lớn nhất, có thể lấy được đảm bảo sau khi nữ nhi vào phủ có thể đi ngang (ý là tung hoành ngang dọc, không sợ ai), ít nhất sẽ không dễ dàng chịu uất ức.
Vì vậy nàng ta sốt ruột trở về, không nhịn được cũng phải nhịn, trong lòng cũng hốt hoảng, cảm thấy chuyện này vẫn còn trong phạm vi khống chế của mình, rất có thể còn con đường sống.
Lại không nghĩ rằng, Hàn phu nhân lại sẽ cứng rắn đến thế kia, căn bản là không chừa cho nàng ta cùng phủ Tây Trữ Hầu một con đường sống, lại thẳng thừng muốn từ hôn, dù là phủ Tây Trữ Hầu đuối lý trước, nàng cũng không nên quá đáng không buông tha người khác!
Động tĩnh bên trong phòng, đương nhiên thê tử Vương Đại đứng canh giữ bên ngoài cửa nghe rõ ràng hơn bất kỳ ai, mặc dù biết Ninh phu nhân đang nổi cơn thịnh nộ bên trong, suy nghĩ một chút mới rón rén đi vào phòng.
Cũng không dám tiến lên khuyên nhủ Ninh phu nhân, mà là lặng lẽ quấn khăn tay vào tay nhặt hết tất cả mảnh vụn của tách trà bỏ vào cái hộp nhỏ, lặng yên cầm đến phòng bên xử lý. Lại lần nữa dâng lên cho Ninh phu nhân một tách trà khác, sau khi đặt lên bàn nhỏ, cẩn thận mở miệng: “Phu nhân xin bớt giận, dù sao Hàn phu nhân cũng là tỷ muội tốt của ngài nhiều năm, chỉ là nhất thời xúc động phẫn nộ, mới không thể giữ mồm miệng thôi. Đợi sau khi trở về rồi suy ngẫm, không chừng sẽ hối hận. Thân thể phu nhân đáng giá ngàn vàng, nếu vì chuyện này mà tổn hao, như vậy thật không đáng? Còn có Nhị thiếu gia, phải làm thế nào bây giờ?”
“Nhất thời xúc động phẫn nộ?” Mặc dù Ninh phu nhân đè thấp giọng, vẻ mặt lại hết sức kích động, ánh mắt cũng bén nhọn: “Nhất thời xúc động phẫn nộ là có thể không giữ mồm miệng, gây sự như vậy sao? Nhất thời xúc động là có thể quá đáng không buông (nhạn)_d/d/le!quy!don tha người khác như vậy sao? Lại còn coi phủ Tây Trữ Hầu chúng ta là quả hồng mềm mà mặc sức nắn bóp sao? Lại không biết xấu hổ nói ‘bò không uống nước còn có thể đè đầu’, cũng không nghĩ Thiếu Du cũng đã hai mươi tuổi, chẳng lẽ còn thật vì con gái nàng mà làm hòa thượng hay sao? Nàng có bản lãnh từ hôn, ta ngược lại muốn nhìn, nàng còn có thể tìm được một người con rể như Thiếu Du trong trăm dặm này hay không…..”
Ninh phu nhân hung hăng phát tiết một trận, cũng không biết là nói mệt mỏi hay là do có mấy phần đuối lý, cuối cùng cũng không hề nói tiếp nữa.
Chỉ là trong ngực như có một ngọn lửa đang thiếu đốt, để cho nàng ta cảm thấy nếu không làm gì sẽ không ‘dập tắt lửa’ được, cả người nàng ta sẽ giống như bị thiêu đến chết, vì vậy dữ tợn nghiêm mặt, giọng căm phẫn phân phó thê tử Vương Đại: “Lập tức tra ra cho ta đến cuối cùng là do ai tiết lộ, lập tức đi tra! Một khi tra ra là ai, lập tức loạn côn đánh chết, ném ra bãi tha ma cho chó ăn, nhìn xem sau này còn có ai dám không quản cái miệng nữa!”
Thê tử Vương Đại biết chủ tử còn chưa hết giận, không dám nhiều lời, cũng không dám hỏi gì, chỉ khom người đáp một tiếng “Dạ”, sau đó lui ra an bài.