Tề Thiếu Du thấy lấy tình cảm không đả động được Ninh phu nhân, chỉ đành phải lấy lý lẽ ra nói rõ: “Những khách nhân ở xa còn chưa rời đi, hiện tại bí mật trong phủ cũng khó giữ nếu nhiều người biết, muốn chuyển một người không thể động đậy ra ngoài, tất nhiên sẽ phải gây ra động tĩnh không nhỏ, ngộ nhỡ vô ý để cho người khác nhìn thấy, chuyện xảy lúc ban ngày đã đủ để mọi người trong kinh thành nghị luận mấy ngày rồi, nếu còn gây ra việc khác nữa, ai mà biết sẽ bị truyền đi thành cái dạng gì? Huống chi chuyện này không phải do chính nương làm, cần gì phải vì tổ mẫu mà đeo trên lưng chuyện này? Vẫn là đợi đến sáng mai gặp tổ mẫu, xin tổ mẫu tự mình xử lý!”
Đúng vậy, chuyện này cũng không phải do Ninh phu nhân làm, vậy tại sao nàng ta lại gánh trên lưng nỗi oan ức này cho lão bất tử kia? Ninh phu nhân bị lời nói này của Tề Thiếu Du làm cho thay đổi, gật gật đầu nói: “Được thôi, vậy để cho cái đồ tiểu hồ mị tử đó ở lại phòng của nàng, chỉ là Thiếu Du ngươi tối nay không cần trở về đó, tối nay ngủ lại tại sương phòng trong viện của ta là được, đợi sáng mai gặp lại Chu Thái phu nhân cùng Hầu gia, nói rõ ràng việc này cho bọn họ, lại mời người lập đàn bái tế sau đó ngươi trở về cũng không muộn.”
Lại lệnh cho Cao ma ma: “Ngươi trước tạm trở về, cũng không cần lại đi nhìn cái đồ tiểu hồ mị tử kia, ngươi cứ việc đi ngủ, đợi đến sáng mai xác nhận người không còn, trở lại hồi báo cho ta!”
“Dạ, phu nhân.” Cao ma ma vội đáp, rón rén lui ra ngoài, trực tiếp trở về Ỷ Tùng viện.
Nhưng Cao ma ma lại không có đi thẳng trở về gian phòng của mình mà là đang do dự, chỉ chốc lát sau đi thẳng tới Thiên viện của Chu Quân Uyển.
Vừa tiến vào cửa, Cao ma ma lập tức nghe được tiếng khóc khan khan đứt quãng của Văn mụ mụ: “Tiểu thư, van cầu người mở mắt nhìn mụ mụ một cái đi…..Người không thể chết được, người chết vậy lão nô phải làm như thế nào đây…..Người không thể chết được….” Kèm theo đó là tiếng Cẩm tú cùng nha hoàn trong phòng đang kêu gào: “Tiểu thư, người không thể chết được.”, “Chu nhị thiếu phu nhân, người tỉnh, tỉnh lại…”
Trong lòng Cao ma ma căng thẳng, biết chắc chắn là Chu Quân Uyển đã không qua khỏi, cho nên không tiếp tục đi vào mà là xoay người tự đi trở về chánh viện, không có nhiều biểu hiện.
Lại nói, đầu tiên là Văn mụ mụ nhờ Cao ma ma giúp đỡ không được, sau đó tự mình đi Huyên Thuỵ đường cầu cứu cũng không có kết quả khóc chạy trở về hậu viện, như vậy liền biết rõ Chu Thái phu nhân cùng Ninh phu nhân là muốn tiểu thư nhà mình tự sanh tự diệt, tuy là nàng vừa nóng, vừa giận lại vừa đau nhưng cũng không thể làm gì, chỉ đành cùng Cẩm Tú cùng đám nha hoàn nâng Chu Quân Uyển đã sớm hôn mê bất tỉnh lên trên giường nằm, sau đó sai người đi lấy nước nóng, lau mặt cho nàng, sau đó xem nhiệt độ khăn vừa phải thì chườm nóng lên trán nàng.
Sau khi làm xong những chuyện này, Văn mụ mụ cũng không biết nên làm cái gì nữa, vì vậy chỉ có thể cùng bọn nha hoàn trong phòng vừa coi giữ bên cạnh Chu Quân Uyển, vừa khóc khan.
Chỉ là trừ Cẩm Tú ra, bọn nha hoàn lại có mấy người là thật lòng trung thành với Chu Quân Uyển, có thật là vì nàng mà đau lòng hay không? Chính là khóc đến thương tâm nhất xem ra là Vân Cẩm, nàng khóc là vì chính mình, vì chính mình sắp mất đi chỗ dựa, cho dù núi dựa này thật ra cũng không đáng tin, dù sao cũng không tốt đẹp gì, hiện tại nói không có liền không có, vậy sau này mình sẽ thành cái dạng gì đây?
Vì vậy khóc không bao lâu, đã không còn nước mắt, chỉ còn lại gào khan.
Văn mụ mụ chính là đau lòng muốn chết, làm sao nghe được mọi người trong phòng làm bộ gào khan? Lập tức đen mặt đuổi hết tất cả nha hoàn ra ngoài, chỉ chừa lại một mình Cẩm Tú ở lại hầu hạ.
Thời gian đám nha hoàn ở cùng Chu Quân Uyển vô cùng ngắn ngủi, trong lòng đều có suy tính riêng của chính mình, lúc trước nàng được yêu thích cho nên mới xem nàng là chủ tử, huống chi tiện giờ nàng lại là người sắp chết? Bị Văn mụ mụ đuổi đi như vậy, tuy là cũng khóc lóc sướt mướt nhưng trong chớp mắt cũng không còn thấy nước mắt, vả lại vừa mới đi ra khỏi phòng đã lập tức thu lệ, giống như thường ngày trở về phòng đi ngủ, nơi nào còn có nửa điểm bi thương vừa rồi?
Chu Quân Uyển lâm vào một giấc mộng thật dài.
Trong mộng, nàng và Thôi Chi Phóng đều già hết rồi, ngồi trong một cái sân nhỏ, hoa đào bay lả tả trên đầu, cách đó không xa là tiếng vui đùa trẻ con của con cháu bọn họ. Nàng biết rất rõ ràng đây chỉ là cảnh trong mộng, lại như cũ hạnh phúc đến rơi lệ. Nói gì mà ‘Chi chính nùng phấn chính hương, vi hàn lưỡng tấn hốt nhiễm sương.’? Nhạn(D?D?Lequydon) (Câu này mình không hiểu, cầu giúp đỡ) Nhưng chỉ cần là đi cùng với hắn, tóc mai hai bên đều nhiễm sương thì có cái gì đáng để sợ!
Chỉ là nước mắt hạnh phúc của nàng còn chưa kịp rơi xuống, gương mặt điềm đạm đáng yêu của Thẩm Băng lại bỗng nhiên xuất hiện trước mặt nàng: “Tỷ tỷ, ta có hài tử của tỷ phu, cầu xin tỷ tỷ thành toàn……Ta đảm bảo sau khi tiến vào cửa sẽ không đối đầu với tỷ tỷ, cũng nhất định không tranh giành với tỷ tỷ, mọi việc tỷ nói cái gì thì chính là cái đó….”
Ngay sau đó là Thẩm Thiên Tài cùng với gương mặt cực hung ác: “Ngày hôm nay ngươi không đồng ý cho muội muội của ngươi vào Thôi gia thì cũng phải đồng ý, nếu không, ngươi sẽ phải chờ độc bộc phát mà bỏ mình thôi, đừng mơ tưởng lão tử cho ngươi thuốc giải!”
Còn có Đỗ thị với gương mặt giả mù sa mưa: “ ‘Nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài’, muội muội ngươi cùng ngươi là chảy chung một dòng máu, đều là bò ra từ trong ruột của ta, đón nàng vào cửa, chẳng phải là mạnh hơn gấp trăm ngàn lần so với đón nữ nhân khác hay sao?”
Cuối cùng là Tứ Bình với gương mặt tràn đầy thương xót: “Phu nhân, ngài nên đáp ứng lão thái gia đi thôi, đây cũng là ý tứ của lão gia….Lão gia nói, thân mình tỷ muội, dù sao cũng mạnh hơn người ngoài, tỷ muội hai người cùng hầu hạ một phu, truyền ra ngoài cũng là một đoạn giai thoại!”
Những gương mặt này đều là những diện mạo đáng ghét, bày ra thật ghê tởm, bọn họ luân phiên cười gằn thoảng qua trước mặt Chu Quân Uyển, cuối cùng lại tụ lại thành một gương mặt, gương mặt thuộc về Thôi Chi Phóng!
Cuối cùng Chu Quân Uyển cũng không nhịn được nữa mà nhào tới trước, hung hăn cắn một cái lên cổ của hắn, rất nhanh, giữa cổ họng của nàng dâng lên mùi vị ngai ngái, sau đó nàng không nhịn được nữa mà từng ngụm từng ngụm nôn mửa liên tục…...
“Nôn......”
Văn mụ mụ đang quỳ gối phía trước cửa sổ nhìn lên trời cao cầu Thần Phật phù hộ, cầu xin Nguyệt thần nương nương dù cho như thế nào cũng phải phủ hộ Chu Quân Uyển vượt qua kiếp này, chợt bên tai truyền đến tiếng nôn mửa yếu ớt.
Đầu tiên là Văn mụ mụ ngẩn ra, ngay sau đó mới phản ứng kịp đây là âm thanh của Chu Quân Uyển, bỗng nhiên trong lòng mừng rỡ, vội vội vàng vàng mà cả tay chân đều bò trên đất, ba chân bốn cẳng chạy tới trước giường của Chu Quân Uyển.d/d/l/q/d(Nhạn)
Lập tức bắt gặp sắc mặt trắng bệch như tờ giấy cùng đôi mắt đang híp lại của Chu Quân Uyển, đang vô lực nửa nằm trên giường nôn oẹ, còn có từng tia máu nhỏ chảy xuống từ khoé môi của nàng, mặc dù không đáng sợ như lúc trước nàng nôn từng ngụm máu, vết máu đỏ thẫm loang lỗ trên y phục nguyệt sắc, cho nên nhìn thấy mà ghê người!
Ngay lập tức nước mắt dường như mơ hồ dâng lên trong mắt Văn mụ mụ.
Văn mụ mụ vội giơ tay lên lau lung tung trên mặt mình, nghiêng người ngồi vào bên cạnh Chu Quân Uyển, vỗ nhè nhè lưng nàng để nàng dễ thở, đợi sau khi nàng khá hơn một chút, lại lấy khăn lau vết máu trên khoé miệng cho nàng.
Chu Quân Uyển nôn khan một hồi, nôn đến nỗi lồng ngực nàng cũng phát đau, sau đó mới hậu tri hậu giác phản ứng kịp vừa rồi là do mình nằm mơ, bản thân nàng vẫn còn đang nằm trong phòng của nàng, trong lòng không khỏi buông lỏng, cả người cũng theo đó mà buông lỏng, chống người lên không nổi, vô lực ngã xuống giường.