• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đột ngột ngất đi như vậy khiến tâm trạng cô hoảng loạn không thôi, bàn chân cứ đi đi lại lại mong anh không có chuyện gì xấu xảy ra.

Bác sĩ thăm khám tình hình mãi một hồi lâu, gương mặt cũng dần cảm thấy bối rối, nhấc nhẹ ống nghe tra nhịp đập. Quay ra nhìn cô với anh mắt tò mò.

" Hắc thiếu gia dạo này có biểu hiện gì lạ không phu nhân? "

Cô run run cố nắm chặt tay bình tĩnh lại, đoạn kí ức anh đột nhiên thay tính đổi nết đó cô vẫn chưa rõ là do cô tưởng tượng hay thật sự là anh đã hành xử khác lạ.

" Có vấn đề gì với anh ấy sao? "

Bác sĩ thở dài ngao ngán, chân dần bước tiến về phía cô báo cáo kết quả.

" Cơ thể hiện tại của thiếu gia rất rối loạn, lúc bất thường lúc bình thường. "

" Ý anh là sao? "

" Tôi không rõ nữa, thật sự rất kì lạ. Không phát hiện ra bất kỳ chất kích thích nào, tôi sẽ kiểm tra thêm. "

Từ sau lúc đó anh vẫn hôn mê bất tỉnh, mãi đến 2 ngày sau mới có dấu hiệu tỉnh lại.

Đôi mắt từ từ hé mở rồi ngó nghiêng xung quanh như tìm thứ gì đó, cô vội bước vào thì bị anh ôm lấy.

" Em đây rồi! "

Sau khi tỉnh lại anh không có bất kì biểu hiện mệt mỏi nào, gương mặt tỉnh táo ấy lại tiếp tục bước vào công việc thường ngày.

Tố Gia Linh gõ cửa bước đến, biểu cảm có vẻ khó chịu gấp gáp. Vừa gặp được anh đã ngồi phịch xuống ra ý đuổi cô ra ngoài.

Hắc Minh Hạo không nói gì, chỉ quay qua nhìn cô gật đầu như đồng tình với ý của Gia Linh. Cô chẳng nghi ngờ gì cứ vậy bước ra bên ngoài ghé sát tai muốn thăm dò tình hình.

" Khiết Tâm Hoa bà ta điên rồi! Anh còn định để yên chuyện này đến bao giờ!? "

" Chưa đến lúc. "

" Chưa đến lúc? Anh còn định chờ cho đến lúc bà ta ra tay giết anh à? "

Cả hai yên lặng, bầu không khí khó xử bao trùm, Diệp La Manh Hạ nghe không hiểu chỉ biết nín lặng bên ngoài chờ câu trả lời tiếp theo của Hắc Minh Hạo.

Tố Gia Linh mất kiên nhẫn đập mạnh vào bàn đứng phắt dậy cất bước rời đi.

" Không muốn đi thì để tôi tự ra tay! "

" Tố Gia Linh cô đứng yên đấy cho tôi!! "

Hắc Minh Hạo tức giận rồi, chân bước đến trước mặt Tố Gia Linh ngăn cản hành động bốc đồng tiếp theo của cô.

Bên phía ngoài cửa không thể thấy gì chỉ nghe tiếng sụt sịt của Gia Linh như sắp khóc.

Tố Gia Linh ngước lên nhìn anh với đôi mắt tràn đầy căm phẫn, nước mắt sắp trực trào tuôn ra bên ngoài.

" Khiết Tâm Hoa bà ta là kẻ khiến tôi thành ra thế này! Chính bà ta đã khiến tôi phải khổ sở đến vậy!! "

Người phụ nữ kích động hét lớn lên được anh an ủi trong một cái xoa nhẹ trên lưng.

" Không chỉ có cô thôi đâu, bất kì ai cũng hận bà ta, tôi cũng vậy. "

Ẩn sâu trong câu chuyện này có lẽ Diệp La Manh Hạ cô là kẻ mờ mịt, chút thông tin cũng chẳng rõ. Nghe tiếng bước chân sắp ra ngoài cánh cửa, cô vội vã chạy biến đi núp vào góc khuất.

Ló đầu ra xem xét tình hình, quả nhiên Tố Gia Linh với đôi mắt đỏ hoe như vừa mới khóc một trận chạy nhanh ra khỏi căn phòng trong sự mất bình tĩnh.

Hắc Minh Hạo cũng theo đó bước ra bên ngoài, cô liền chạy đến hỏi chuyện.

" Khiết Tâm Hoa? Mẹ ruột của anh có ý đồ gì với anh sao? "

" Không có gì, em mau đi nghỉ ngơi-"

" Ngay cả em mà anh cũng muốn giấu nữa?? Anh có biết trong mấy ngày anh hôn mê em sắp phát điên lên vì lo lắng không!? "

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK