" Ông chưa từng có một chút tình cảm nào với tôi sao? "
" CHƯA TỪNG! "
Diệp Nam Quân thét lên trong lòng rối loạn, từ ngày mất vợ ông luôn là con rối trong nước cờ của Khiết Tâm Hoa. Trái tim mà Khả La Mộng phải hiến tặng cũng là do bà ta giở trò ép kí tờ đơn tự nguyện.
Chơi đùa khung bậc cảm xúc bị bào mòn, nhìn người vợ ra đi thân thể không trọn vẹn, nguồn sống duy nhất của ông để đứng vững đi tiếp trên thế gian này giờ chỉ còn lại Diệp La Manh Hạ.
Đứa con gái chẳng phải máu mủ ruột rà, nhưng lại khiến ông nhớ đến quãng thời gian hạnh phúc nhất trần đời.
Gia đình mà ông xây nên tan nát rồi, biết rõ Mã Tiểu Yên chỉ là cái lớp mặt nạ diễn vai người mẹ để Manh Hạ không thiếu thốn tình thương.
Nhưng suy đoán của ông lại khiến Manh Hạ ngày càng trở nên cứng đầu, chấp niệm về cái chết của Khả La Mộng quá lớn cô không muốn ôm lấy người đàn bà nào khác coi đó là mẹ.
Khiết Tâm Hoa cười nhạt, tay rót ly trà mời Diệp Nam Quân.
" Ông thà ở cạnh con nhỏ đầu đường xó chợ còn hơn là nhìn mặt tôi sao? "
Bầu không khí yên lặng, bà ta biết rõ câu trả lời nhưng vẫn cố chấp gắng gượng hỏi.
Thất vọng ngập tràn không còn lộ rõ vẻ điềm đạm tiếp chuyện, bàn tay giơ khẽ ra lệnh cho đám người phía sau.
" Tiễn khách. "
Diệp Nam Quân từ tốn đứng dậy, ánh mắt mỏi mệt nhìn về phía người đàn bà độc địa.
" Khiết Tâm Hoa, dù bà có thắng được tất cả cũng không có một ai thật lòng muốn bên cạnh bà trong trạng thái bần tiện này đâu. "
Lời nói như cây đinh to lớn đóng mạnh vào cảm xúc tận cùng của sự mềm yếu. Toàn người khựng lại không thốt ra được từ nào đáp trả.
Cho đến khi tiếng bước chân vang xa cánh cửa bà mới hồi tâm ngước lên phía trước nhìn vào khoảng không.
" Tôi làm tất cả vì ông, ông chưa từng nhìn thấy người con gái năm đó đã cực khổ thế nào để leo lên vị trí này để tương xứng với người mà nó thích…khốn nạn… "
Đôi mắt đỏ lừ ngăn cho nước mắt rơi xuống, giọng điệu đanh thép ra lệnh cho đám người bên cạnh.
" Thả người ra đi. "
" S-sao ạ…? "
" Tên trợ lý vô dụng bị chặt đứt cánh tay đó, hắn chưa chết mà đúng không? "
" D-dạ! "
Tân Giả Chu mặt mày xanh xao trên tay còn be bét máu dính chặt, bị nhốt trong không gian hẹp bấy lâu nay cậu chưa được thấy mặt trời mọc lúc nào, chẳng rõ đã là ngày bao nhiêu.
Khi nghe tin bản thân được thả cậu ngây ngốc lẫn vui mừng, hí hửng chạy nhanh về nơi mà chủ nhân đang chờ. Mặc cho thân thể đã kiệt sức, đôi bàn chân vẫn không ngừng chạy tiến về phía trước.
Hắc Minh Hạo chẳng buồn trở về nhà, ngày đêm túc trực cạnh vợ chỉ mong khi cô tỉnh lại sẽ nhìn thấy anh đầu tiên.
Ngàn lời muốn nói, hàng vạn câu muốn hỏi. Rốt cuộc lúc cô đưa ra quyết định này đã phải dùng biết bao sự can đảm để ra tay.
Tân Giả Chu lê bước dần dần tiến về phía cánh cổng lớn, thân thể run rẩy từng chút một hơi thở ngày trở nên mệt mỏi.
" Hắc…thiếu gia… "
Cả người chao đảo ngã sụp xuống ngất đi vì kiệt quệ. May thay gặp đúng lúc người hầu ra ngoài đổ rác đã thấy cậu nằm trên mặt đường.
Tiếng thét lên vì sợ hãi rồi mới từ từ nhận ra gương mặt quen thuộc là trợ lí của thiếu gia. Người hầu tức tốc chạy nhanh vào trong nhà gọi điện báo tin nhưng đầu dây bên kia không bắt máy.
Hết cách, cô gắng gượng gọi thêm vài người ra cùng để đưa cậu vào nhà.