" Lôi ra ngoài. "
Hắc Minh Hạo ra lệnh cho đám người của mình đưa cô ra khỏi cánh cửa, một chút dao động cũng chẳng có. Lòng hoài nghi dần biến lớn lấn át cả sự căm phẫn nghiệt ngã.
Cô lựa chọn quay về Diệp gia vào đêm tối muộn, người cha còn chưa nghỉ ngơi đã nhìn ra vết bầm trên cổ con gái rượu liền giật mình hoảng hốt.
" Ai!? Là kẻ nào dám đánh con!?? "
" Hắc Minh Hạo, anh ấy lạ lắm. Con không rõ bản thân phải làm gì lúc này nữa. "
Diệp Nam Quân sốt ruột cầm máy đi lên tầng thượng gọi cho Khiết Tâm Hoa. Ả đàn bà tâm cơ đó chắc chắn có liên quan đến sự kì lạ này.
Điệu cười thỏa mãn ấy chọc tức người cha còn đang nóng giận. Bàn tay nắm chặt run rẩy muốn phát tiết.
" Chưa gì mà ông đã đau thương thế này rồi thì còn gì là thú vị nữa. "
" Nhắm vào một mình tôi thôi! Hà cớ gì bà phải làm đến mức này? "
" Còn chưa rõ à? Chính ông đã chọn con đường khốn khổ này, đừng trách ai cả, do ông mà thôi. "
" Tôi nhất định sẽ giết chết bà! "
Giọng oán hận khí thế giận dữ ấy khiến ông chợt nhận ra giọng nói của đầu dây bên kia bỗng chốc yên lặng.
Nhìn kĩ lại vẫn thấy cuộc trò chuyện còn chưa kết thúc, có lẽ vì sự quyết tâm đoạt mạng của người đàn ông bà ta yêu đến điên dại khiến cho tâm trạng bà không vui.
Đến tờ mờ sáng trước cánh cửa lớn của Diệp gia vang lên hồi chuông inh ỏi như thúc giục một việc cấp bách.
Thông qua màn hình chiếu hiện lên vẻ mặt thở dốc của Hắc Minh Hạo luôn miệng đòi gặp Diệp La Manh Hạ.
Cô thức trắng cả đêm chẳng ngủ được, vừa mới chợp mắt được chút lại nghe rõ giọng của người đàn ông vừa dọa nạt muốn giết mình đang gào ầm lên ngoài cửa.
Không muốn gặp mặt để mặc cho anh bên ngoài sương gió lạnh ban sớm làm loạn chán thì bỏ. Nhưng cô lại chẳng thể ngờ, anh vậy mà lại đứng yên không chịu về nhất quyết đòi gặp cô cho bằng được.
Thấy thái độ thành khẩn của anh, cô mới mềm lòng rũ bỏ sự giận dỗi bước xuống mở cửa.
Vừa nhìn thấy cô xuất hiện đã vội ôm cô vào lòng tự trách.
" Xin lỗi! Anh xin lỗi! Tất cả đều do anh, em đừng rời đi có được không…? "
Nhớ lại khoảng khắc tối qua khác xa với hiện tại, vẻ mặt này dường như chẳng nhớ bản thân đã bóp lấy hơi thở của cô thế nào.
Cô không muốn nuôi hy vọng rồi lại phải nhận trái đắng, bàn tay mạnh dạn đẩy anh ra xa lạnh nhạt.
" Biết lỗi rồi thì về đi, tôi không có tâm trạng bắt chuyện với người vừa muốn giết chết tôi đâu. "
Minh Hạo sững lại đôi ba giây mới lấy lại được tinh thần, mặt ủ rũ buồn rầu thấp thỏm muốn giải thích bị cô từ chối.
" Nếu không có Tân Giả Chu nói ra sự việc đêm qua, chính anh cũng không ngờ được bản thân đã suýt chút nữa hại chết em… "
" Anh không nhớ gì cả…thật sự không nhớ… "
Ánh mắt đượm buồn nhìn vào vết bầm trên cổ người mình yêu nhất lại càng xót xa tột cùng.
" Vậy anh có biết tại sao đang đi mua kem lại đột ngột trở về nhà một mình không? "
Vặn óc suy nghĩ cho đến khi nửa đầu đau nhức, kí ức hôm đó chỉ dừng lại phân đoạn anh va phải người đàn ông lạ qua đường làm rơi mất cây kem.
Cho đến khi sực tỉnh lại thì đã thấy bản thân đang ngồi trên sopha hút điếu thuốc dang dở. Tân Giả Chu cũng vì nhận thấy sự khác biệt mà kể ra toàn bộ, nghe xong đầu đuôi ngọn ngành anh chẳng kịp chờ trời sáng đã vội đến tìm cô.