Anh lạc lõng tìm mọi cách khiến cô vui trở lại, tối đến đưa cô ra ngoài dạo chơi hóng gió. Làn gió nhẹ hiu hắt thổi bồng mái tóc ngắn đã cắt. Màu ánh đỏ toát lên từ ánh đèn xung quanh.
Không gian yên tĩnh chỉ có thể nghe rõ tiếng bước chân trên mặt đường, anh nắm chặt tay cô bị hất ra mạnh mẽ.
" Em muốn ăn kem không? Đợi anh chút nhé!? "
Chưa kịp để cô đáp lại đã chạy biến đi ra cửa hàng kem mua cho cô một cây, Diệp La Manh Hạ ngồi yên trên băng ghế chờ đợi. Cô suy nghĩ có nên rời khỏi anh hay không, trong lòng nóng như lửa đốt cứ tiếp tục yên lặng không phải cách lâu dài.
Cô định sẽ nói lời dừng lại khi anh quay về nhưng đợi mãi một lúc lâu vẫn chẳng thấy tăm hơi đâu, suốt mấy giờ đồng hồ trôi qua vẫn vậy.
Sốt ruột lo lắng, cô tức tốc chạy đi tìm anh khắp nơi nhưng chẳng thấy bóng dáng anh xuất hiện.
" Hắc Minh Hạo!! "
Cô thở dốc, hơi thở hòa lẫn sự bất an dấy lên chen tức lồng ngực. Mồ hôi lạnh lăn dài trong mỗi sợ hãi.
Cô chạy đến chỗ đậu xe hơi vừa rồi thì phát hiện chiếc xe đã biến mất, có khi nào anh đã bỏ mặc cô về nhà trước.
" Sao có thể chứ? "
Ngờ vực day dứt, cô bắt gọi taxi trở về Hắc gia để kiểm chứng.
Chân vừa bước ra khỏi cửa xe lao vào nhà thì quả nhiên bắt gặp anh hút điếu thuốc bên trong. Gương mặt lạnh tanh như thể chưa từng xảy ra chuyện gì.
Khung cảnh quá đỗi quen thuộc khiến cô có chút ngờ vực, cô từ từ lại gần tra hỏi anh trong phẫn uất.
" Sao anh lại bỏ em rồi tự về một mình!? "
Minh Hạo ngoảnh mặt lại nhìn cô với biểu cảm chán ghét, miệng tặc lưỡi vứt điếu thuốc dở dang qua khung cửa sổ.
Những bước chân lớn ngày càng đến gần, đối mặt nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt bỗng dưng có cảm giác xa lạ.
" Cô còn dám vác mặt vào đây nữa à? Lần trước tôi cảnh báo cô cho hết ngoài tai, liêm sỉ cô vứt cho chó gặm rồi!? "
" Hắc Minh Hạo anh lại phát điên gì vậy??? "
" Ra là muốn để tôi chú ý, hạng người bần tiện. "
Căm tức trong lòng khó hiểu, từ bao giờ mà trong mắt anh cô lại trở thành loại bần tiện?
Cô bực bội túm lấy cổ áo ánh nghiến răng chửi rủa.
" Anh quay về lại như bình thường cho tôi! Dở chứng điên gì vậy hả!? "
Không thèm nhìn lấy mặt cô ra sao, tay vứt cô ra một góc không nể tình, không nương tay. Thái độ bực bội xua đuổi cô ra khỏi căn nhà của mình như lần đầu tiên.
Lần này không muốn điều khiển theo ý anh nữa, cô một mực nhất nhất không đi.
Đôi bàn tay to con đeo gang tay đen ấy, lời nói khi đó của anh lại khiến cô bừng tỉnh. Vì không muốn dính máu bẩn nên mới luôn luôn đeo gang tay.
Cô vốn ương ngạnh lì lợm, đứng yên một chỗ không nhúc nhích. Thấy cô có vẻ sẽ không chịu rời đi, anh cũng lập tức động thủ.
Bàn tay bóp lấy siết chặt cổ cô đến nổi gân, sức nổi lên cuồn cuộn bóp nghẹt hơi thở trong phút chốc.
" Muốn chết đến thế thì phải nói sớm chứ? "
Tân Giả Chu kịp thời phát hiện lao đến cố gắng van xin anh mới buông tay.
Manh Hạ ho sặc sụa tìm lại sự sống run rẩy mò mẫm vết bầm trên cổ.
" Hắc Minh Hạo, anh rõ là kẻ tôi không quen biết. Anh là ai!? "