• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ thấy Diệp Linh Lang từ nhẫn lấy ra một mặt tròn màu vàng, phía trên có một cây kim thật dài, đây là một mặt đồng hồ.

Nàng rót linh lực vào mặt đồng hồ, kim đồng hồ nhanh chóng xoay tròn một hồi, cuối cùng dừng lại ở một vị trí.

“Tiểu sư muội, đây là thứ gì?”

“Đây là la bàn truy tung do muội làm, trước đó khi dán bùa gia tốc cho Tạ Lâm Dật thì muội có đề phòng một chút, trộn dám thêm một tấm bùa truy tung lên người hắn, không nghĩ hiện tại thật sự cần tới.”

Nghe được lời này, những người khác nhịn không được giơ ngón tay cái lên cho Diệp Linh Lang.

“Vẫn là muội suy nghĩ chu đáo.”

“Muội lúc ấy chỉ là phòng tiểu nhân, không nghĩ tới đúng là tóm được một đám tiểu nhân. Là bùa đó trong vòng ngàn dặm vẫn còn hiệu quả, vậy nhân lúc bọn họ chưa chạy xa, chúng ta mau đi tìm thôi!”
“Được!”

Đi theo chỉ dẫn của la bàn truy tung, nhóm Diệp Linh Lang bọn họ rất nhanh đã tìm được đám người Tạ Lâm Dật.

Đàn đệ tử Thất Tinh Tông bên này, khối thi thể ở sau lưng còn chưa gỡ xuống, mùi hôi trên người vô cùng kinh khủng, đi đến nơi nào đều ô nhiễm một mảnh, vừa mới tới gần vị trí của bọn họ thì lập tức nhận ra ngay.

“Không thể nào? Ta thấy bọn họ lúc chạy tốc độ cũng rất nhanh mà, hơn nữa còn có trận pháp tổ truyền thêm vào, sao mới chạy được một chút vậy chứ?” Quý Tử Trạc khϊếp sợ không thôi.

“Thất sư huynh, huynh quên rồi, chúng ta tìm bọn họ là thẳng tắp bay qua, nhưng cũng không biết bọn họ vì trốn tránh người đuổi theo đã ở trong rừng vòng bao nhiêu vòng rồi.”

Lời này đúng là khiến những người khác sực tỉnh ra, yên lặng đồng tình với đám ngốc Thất Tinh Tông, cực cực khổ khổ chạy nhiều vòng như vậy, cuối cùng ngược lại làm cho bọn họ đuổi đến càng nhanh.
Lúc này, đám ngốc Thất Tinh Tông đang ở bên một cái hồ dừng lại, giúp đỡ lẫn nhau lấy xuống khối thi thể bị dán ở sau cổ.

Một bên gỡ ra một bên nhịn không được mồm năm miệng mười mắng Diệp Linh Lang.

“Đây rốt cuộc là thứ gì, lại hôi đến vậy? Ta bị hun lâu như vậy, cái mũi sắp nghe không được gì nữa rồi.”

“Trời ạ, thật là đáng sợ! Cọng giá kia rốt cuộc là xuất phát từ tâm lý vặn vẹo đến cỡ nào, mới có thể đem thi thể yêu thú hôi cỡ này nhặt đi, còn phong ấn cất giữ? Ta thật sự không hiểu nổi mà.”

“Còn có chất nhầy nàng dùng để dán trên người chúng ta, mạnh mẽ gỡ ra sẽ đau, dùng lửa đốt không được, dùng đao cắt cũng không xong, đây rốt cuộc là thứ quỷ gì thế?”

“Trời ạ, thật là đáng sợ mà! Cọng giá kia sao lại có nhiều thứ kỳ kỳ quái quái như vậy chứ? Chẳng lẽ hễ là yêu thú bị nàng gϊếŧ chết đều nhặt xác cất vào nhẫn? Thật sự sẽ có người như vậy sao?”
Mắt thấy thứ này thật sự gỡ không xong, cuối cùng Tạ Lâm Dật nhẫn tâm dùng đao nhỏ cắt một lớp da ở sau cổ đi.

Máu tươi trào ra, hắn lập tức lấy ra linh dược cầm máu, đắp một chút thì đã không còn gì đáng ngại.

Những đệ tử khác thấy vậy sôi nổi làm theo, rốt cuộc bọn họ là người tu tiên, ngày thường bị thương nặng hơn như vầy cũng không ít, mất một miếng da căn bản không tính là chuyện gì lớn.

Chỉ là nghĩ lại thì vô cùng chua xót, thứ này không thể gỡ ra được, cuối cùng còn phải tự mình lóc da.

“Đại sư huynh, nữ nhân này thật sự là quá ác độc, chúng ta hôm nay bị khi dễ vô cùng thê thảm!”

Tạ Lâm Dật nghe được lời này, hít sâu một hơi, đem tất cả ủy khuất đều đè xuống, trên mặt lộ ra vẻ kích động còn mang theo thù hận, dùng giọng nói khàn đặc mở miệng.

“Mối thù hôm nay ta sẽ nhớ kỹ, sau này chúng ta gặp lại bọn họ nhất định không thể dễ dàng bỏ qua! Ta Tạ Lâm Dật thề, thù này tất báo!”

“Đúng! Thù này tất báo! Tuyệt đối không thể tha cho bọn họ!”

Lúc này, bỗng nhiên có một trận âm thanh sột sột soạt soạt từ gần đó truyền tới, hình như là có người đang vén đám cỏ ra.

Tạ Lâm Dật quay đầu nhìn qua chỗ có tiếng động, chỉ thấy từ phía sau lùm cây rậm rạp, đột nhiên lộ ra một gương mặt tươi cười siêu cấp đáng yêu lại siêu cấp quen thuộc.

“A!”

Tạ Lâm Dật giống như là thấy quỷ, bị dọa đến sợ hãi hét lên một tiếng, cả người lập tức nhảy dựng lên.

“Ta vừa mới nghe nói ngươi muốn báo thù, ta sợ ngươi chờ lâu quá nên đã nhanh chóng chạy tới, ngươi không chờ sốt ruột chứ?”

Diệp Linh Lang nói xong thì nhóm người Quý Tử Trạc, Kha Tâm Lan cũng từ phía sau sôi nổi xuất hiện, tất cả đều tới đủ.

“……”

Tạ Lâm Dật thấy như vậy thì trái tim đều muốn nát, chẳng lẽ đánh không lại còn không cho người ta nói vài câu tàn nhẫn lấy khí thế sao? Nàng sao lại cầu gì được nấy tới nhanh như vậy? Thần linh ở trên trời cũng chưa linh như nàng đó!

Lúc này các đệ tử còn lại cũng đã nhanh chóng đứng lên, khẩn trương gom lại đứng ở phía sau Tạ Lâm Dật, như lâm đại địch.

Nhìn thấy Diệp Linh Lang bước ra ngoài, Tạ Lâm Dật khẩn trương lui về sau vài bước, hơn nữa mạnh miệng cảnh cáo.

“Ngươi đừng tới đây!”

“Ngươi không phải muốn báo thù sao?”

“Vậy cũng không phải bây giờ!”

“Hả? Báo thù mà ngươi còn tính toán chừa lại ăn tết sao?”

“……”

Tạ Lâm Dật bị nàng làm tức đến muốn khóc.

“Vậy cũng không liên quan gì ngươi? Ngươi có thể đừng xuất hiện trước mặt ta nữa được không?”

“Vậy ngươi còn muốn báo thù nữa không?”

“……”

Nói như thế nào thì Tạ Lâm Dật hắn cũng là một nam nhi đỉnh thiên lập địa, đặc biệt lại là đại sư huynh của đàn đệ tử này, hắn không thể không lo cho thể diện của mình, mấy lời như ‘không muốn báo thù nữa’ hắn không thể nói được, còn ‘muốn báo thù’ lời này, hắn không dám nói ra!

Hắn không nói lời nào, nhưng Diệp Linh Lang lại không tính toán buông tha, nàng tiến lên một bước.

“Quân tử báo thù mười năm không muộn, đó đều là mấy câu ngụy biện, chúng ta đều là tu giả, những người thật sự hữu dụng đều là giống nhau, ngay tại chỗ báo thù!”

“A? Ngươi chẳng lẽ không muốn báo thù nữa? Nhưng ngươi vừa mới phát thề đó.”

“Mà ngươi thề với ai vậy? Ông trời sao? Là kiểu lời thề có thiên lôi chứng giam có đúng không?”

Diệp Linh Lang mỗi khi nói một câu liền đi lên thêm một bước, đã sắp bước đến trước mặt Tạ Lâm Dật luôn rồi, đúng là một chút mặt mũi cũng không cho!

Vì thế, thấy nàng từng bước ép sát, Tạ Lâm Dật bắt đầu điên cuồng ho khan, hơn nữa dùng sức mở miệng nhưng lại không có tiếng nào, làm ra vẻ bùa cấm ngôn lại phát tác.

Trời ạ, thời khắc mấu chốt hắn cũng quá thông minh rồi!

Ngay sau đó, hắn rút ra trường kiếm, sắc mặt lạnh băng, bày ra dáng vẻ chuẩn bị đại chiến một trận.

Mà nhóm đệ tử phía sau hắn cũng phối hợp vô cùng ăn ý, Tạ Lâm Dật khí thế vừa mới dâng lên, bọn họ ở phía sau liền xoay chuyển hình thành trận pháp.

Nếu không phải lúc nãy đã kiến thức qua trận pháp này, nàng cũng suýt chút nữa tin nhóm người này thật là muốn chiến đấu mà.

“Không tốt, bọn họ lại muốn chạy trốn kìa!”

Kha Tâm Lan vừa hô lên thì đã thấy Tạ Lâm Dật cười đắc ý, kiếm trận có hiệu quả tức thì, bụi mù nổi lên bốn phía, bọn họ lại lần nữa biến mất trước mặt nhóm người Diệp Linh Lang.

“Làm sao bây giờ? Có nên đuổi theo không?”

Tuy rằng ở đây đều là người lớn tuổi hơn Diệp Linh Lang nhiều, nhưng mà trải qua chuyện cả ngày hôm nay, bọn họ đều theo bản năng dò hỏi ý kiến của Diệp Linh Lang, tiểu sư muội này của bọ họ tuy tu vi không phải mạnh nhất, nhưng xét về tâm tư lòng vòng cùng định là đứng nhất.

Còn Quý Tử Trạc thì đã quá quen với tiểu sư muội nhà mình, đầy bụng ý xấu, hắn càng không lo lắng.

Chỉ thấy Diệp Linh Lang không nóng nảy chút nào, tìm một nơi thoải ngồi xuống.

“Không đuổi theo. Sư huynh, các sư tỷ, bây giờ trời cũng đã tối, hôm nay chúng ta tìm được đường sống trong chỗ chết ở chỗ cự mãng kia cũng đã mệt mỏi một ngày rồi, nên nghỉ ngơi thôi.”

Lời này những người khác rất tán đồng, bọn họ cũng tự mình ngồi xuống.

“Trước hết cứ để đám người Tạ Lâm Dật chạy nhiều thêm vài vòng đi, chúng ta ăn uống no đủ lại nghỉ ngơi một chút, ngày mai trực tiếp bay thẳng qua bắt bọn họ. Nhìn biểu tình đắc ý trước khi chạy trốn của Tạ Lâm Dật liền biết, hắn khẳng định không suy nghĩ cẩn thận vì sao chúng ta có thể đuổi tới nơi.”

Diệp Linh Lang vẻ mặt buồn cười: “Lấy chỉ số thông minh kia, tám phần là nghĩ rằng là do hắn hôm nay vòng vòng không đủ nhiều, không thể cắt đuôi chúng ta đó.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK