Diệp Linh Lang vừa cúi đầu thì nhìn thấy rắn nhỏ không biết đã tỉnh bao giờ, lúc này đang lười nhác nằm ở trên cổ tay của nàng nhẹ nhàng hoạt động.
“Ngươi tỉnh rồi?”
Rắn nhỏ ngẩng đầu lên, vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ ngón tay nàng, tỏ vẻ vui mừng.
“Khi còn ở bí cảnh Đại Kim Sơn, ta dùng Thanh Mộc Trâm làm mắt trận thì vô tình hấp thu rất nhiều lực lượng hệ mộc của nó. Lúc ấy ta liền cảm giác được ngươi có phản ứng, nhưng khi đó vội vàng đột phá nên không kịp chú ý. Chờ đến khi ta đột phá xong thì ngươi lại ngủ rồi.”
Rắn nhỏ bò quanh cổ tay của nàng quấn một vòng, sau đó chớp chớp mắt cười một chút, rất là đáng yêu.
“Có phải lực lượng hệ mộc của ta càng tăng trưởng thì ngươi cũng được chữa khỏi nhanh hơn đúng không?”
Rắn nhỏ gật gật đầu.
“Vậy ngươi hiện tại đã thấy khá hơn nhiều chưa?”
Rắn nhỏ vẫn là gật gật đầu.
“Vậy đến khi nào ngươi mới có thể khỏi hẳn?”
Rắn nhỏ sửng sốt một chút, nghiêng đầu nghiêm túc tự hỏi vấn đề này, sau một hồi thì mới chậm rãi lắc đầu.
Diệp Linh Lang không khỏi kinh ngạc, bản thân nó cũng không biết khi nào mình có thể khỏe sao?
Lúc này, rắn nhỏ bay đến trên mặt bàn, nó dùng đuôi rắn của mình chấm chút nước trong chén trà, ở trên mặt bàn vẽ một đường dài.
“Đây là Huyền Ảnh sao?”
Rắn nhỏ gật gật đầu, sau đó lại ở trên mặt bàn vẽ một vòng tròn.
“Ngươi muốn nói là, thương thế của ngươi có khỏi hay không cũng không sao, Huyền Ảnh sẽ bảo vệ ta, là ý này sao?”
Rắn nhỏ thấy nàng vừa nhìn đã hiểu rõ thì vui vẻ gật gật đầu, sau đó lại nghiêm túc dùng cái đuôi nho nhỏ của nó ở trên đường dài tượng trưng cho kiếm kia chụp vài cái, giống như đang đánh người.
“Ngươi muốn nói là, nếu Huyền Ảnh không nghe lời liền đánh nó sao?”
Rắn nhỏ thấy nàng lại dễ dàng hiểu được ý của mình như vậy thì cực kỳ vui vẻ, cái đầu nhỏ không ngừng ở trên ngón tay của Diệp Linh Lang cọ cọ vài cái.
Diệp Linh Lang nhìn bộ dáng đáng yêu này cũng nhịn không được mà vui vẻ theo.
“Nếu ngươi tỉnh rồi, vậy uống chút máu được không? Hình như cũng lâu rồi chưa cho ngươi uống máu đó.”
Rắn nhỏ nhìn ngón tay đang duỗi lại đây, do dự trong chốc lát sau đó lắc lắc đầu.
“Sao lại không uống? Là sợ ảnh hưởng thân thể của ta sao? Sẽ không đâu, ta hiện tại cũng rất mạnh đó, so với trước kia đã mạnh hơn rồi. Hơn nữa, ngươi phải nhanh chóng khỏe lên, về sau mới có thể cùng ta ra ngoài chơi chứ.”
Rắn nhỏ lại dùng cái đuôi chấm chấm nước, lúc này nó viết chữ, hơn nữa là một lúc vài chữ.
Khỏe hay không, ta đều cùng ngươi.
Diệp Linh Lang nhìn hàng chữ này mà không khỏi cảm thán.
Nhưng rắn nhỏ viết xong còn cảm thấy không đủ, vì thế lại ở phía sau bổ sung hai chữ.
Mãi mãi.
Diệp Linh Lang ngơ ngẩn nhìn mấy chữ đó, trong lòng có một cảm giác vui vẻ khó diễn tả.
“Ngươi biết mấy ngày nay ta chơi như thế nào sao?”
Rắn nhỏ gật gật đầu.
“Vậy ngươi còn dám nói mãi mãi ở cùng ta? Không nhìn thấy Đại sư huynh Lục sư huynh cùng Thất sư huynh đều bị dọa chạy rồi sao?”
Rắn nhỏ lại lấy đuôi chấm nước, vẻ mặt nghiêm túc viết chữ.
Bọn họ, không được.
Diệp Linh Lang bị bốn chữ này làm cho cười bò, nếu làm các sư huynh của nàng nhìn thấy chỉ sợ phải tức chết ngay tại chỗ.
Đường đường là các nam nhi hân thể cường tráng, tu vi cao thâm, sức chiến đấu mạnh mẽ, lại bị rắn nhỏ đánh giá là không được.
Cái này ai chịu được?
Diệp Linh Lang cười đến sắp đau bụng, rắn nhỏ lại ở một bên nghiêm trang nhìn nàng, giống như đang vô cùng nghiêm túc nói cho nàng, nó đang rất nghiêm túc, không có nói giỡn.
“Chữ viết của ngươi rất đẹp đó, cứng cáp có lực, lại dứt khoát lưu loát, có cảm giác rất phóng khoáng rộng rãi, đều nói chữ giống như người, ngươi trước kia khẳng định là một nhân vật rất lợi hại đúng không?”
Rắn nhỏ lại nghiêng đầu nghiêm túc tự hỏi, suy nghĩ một hồi lâu cuối cùng lắc lắc đầu, nó cũng không nhớ rõ được gì cả.
“Không nhớ rõ cũng không sao, tương lai còn dài.”
Nó lại lắc lắc đầu, đuôi rắn lại chấm nước viết xuống bốn chữ ở trên mặt bàn, sửa đúng cách nói của nàng.
Thiên trường địa cửu. (sự tồn tại vĩnh hằng)
Diệp Linh Lang chỉ cười.
Nàng dùng móng tay cắt một đường trên ngón tay.
“Ai nha, ta không cẩn thận chảy máu rồi, ngươi giúp ta liếʍ miệng vết thương một chút được không.”
Rắn nhỏ mang vẻ mặt trách cứ nhìn nàng.
“Đau quá đi, ngươi thật sự mặc kệ ta sao?”
Nó thật sự bất đắc dĩ thở dài, vươn lưỡi rắn nhẹ nhàng liếʍ lên đầu ngón tay kia.
Mùi vị thơm ngọt của máu lập tức tràn vào trong cơ thể, nó cảm thấy cực kỳ thoải mái, không nhịn được mà muốn uống càng nhiều.
Nó thu hồi lưỡi của mình, vừa định nói cho Diệp Linh Lang máu đã ngừng chảy, thì thấy trên đầu ngón tay lại tràn ra một giọt máu lớn.
“A, không cẩn đυ.ng một chút, đừng lãng phí nha, mau tới.”
Rắn nhỏ tức giận trừng mắt liếc nàng một cái, nhưng cuối cùng vẫn là chấp nhận liếʍ hết máu.
Diệp Linh Lang cảm giác được chút mềm mại trên đầu ngón tay, đồng thời cũng cảm giác được lực lượng trong cơ thể có chút xói mòn.
Rắn nhỏ đúng là sẽ hút đi lực lượng trong máu của nàng, nhưng vậy thì sao chứ? Nàng rất vui vẻ.
Hơn nữa, nàng sẽ càng ngày càng mạnh, đến khi có một ngày dù cho nàng có rót cho nó một miệng đầy máu thì cũng sẽ không đau không ngứa nữa.
Có lẽ là do bị uống máu, Diệp Linh Lang có chút mệt mỏi, nàng ghé vào trên mặt bàn một lúc rồi ngủ mất.
Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời chiếu lên mặt thì nàng mới giật mình tỉnh dậy, kêu sợ hãi một tiếng nhảy dựng lên.
“Xong rồi xong rồi! Vậy mà không cẩn thận ngủ quên! Chiêu Tài của ta!”
Nàng kêu khóc lao ra sân, nhìn thấy Chiêu Tài còn đang bị cột vào cây, lúc này đã bị ánh mặt trời chiếu đến tan mất một bên đầu.
Mà Chiêu Tài không biết đau đớn lúc này còn đang xem phim giáo dục do nàng phát cho, nhìn giống hệt như một đứa nhỏ ngốc nghếch lại nghiêm túc, thật làm người đau lòng.
Nàng lập tức đem tấm áo choàng do Tam sư tỷ chuyên làm cho Chiêu Tài khoác lên, sau đó mang theo nó về phòng.
Lúc đi tới cửa, nàng nhìn thấy Thỏ Tai Dài màu hồng nhạt kia còn đang bị Béo Đầu cưỡi chạy, thỏ con bị huấn luyện cả đêm, vậy mà đã biết làm sao để chở Béo Đầu tản bộ.
Mà lúc này Béo Đầu càng thêm quá mức, nó còn lôi kéo lỗ tai của người ta, kêu người ta lúc đang chạy nhảy cũng phải bảo trì cân bằng, không thể làm nó lắc tới lắc lui.
Thỏ con lúc này bị Béo Đầu giáo huấn đến hai mắt đầy nước, nhìn vô cùng đáng thương.
Diệp Linh Lang nhìn thấy cũng chịu không nổi nữa, nói với nó: “Tai Dài, ngươi tốt xấu gì cũng là một con thỏ đó, một củ cải lớn như vậy ở ngay trước mặt ngươi lại không cắn sao? Tỉnh táo lên, dù nó có cố làm ra vẻ cỡ nào thì nó cũng chỉ là củ cải thôi!”
Đôi mắt thỏ con tức khắc sáng ngời, hai lỗ tai dài màu hồng cũng dựng lên.
Lúc này Béo Đầu lại không có chú ý tới sự thay đổi của thỏ con, nó còn đang bận tâm một câu củ cải của Diệp Linh Lang.
Nó tức giận chỉ vào Diệp Linh Lang: “Ngươi có chút kiến thức được hay không? Ta là quả tuyết linh chứ không phải củ cải!”
Diệp Linh Lang nhìn thấy Thỏ Tai Dài đã đứng lên, nàng khẽ cười một tiếng.
“Tai Dài nghĩ ngươi là của cải thì chính là vậy, chỉ mong ngươi còn có thể nhìn thấy ánh mặt trời của ngày mai.”
Diệp Linh Lang mới vừa mang Chiêu Tài về phòng, liền nghe được tiếng quát tháo đinh tai nhức óc của Béo Đầu từ trong viện truyền đến.
“Cứu mạng, a a! Tạo phản rồi!”
Diệp Linh Lang không thèm để ý, ngồi trên ghế lấy ra một vài tiểu quỷ cất trong nhẫn thả trước mặt Chiêu Tài.
“Bị thương mất một bên rồi, làm ta đau lòng đó, ngươi mau ăn bồi bổ đi.”
Mục Tiêu Nhiên còn không có bước vào trong viện của Diệp Linh Lang đã nghe thấy tiếng gào thét của Béo Đầu.
Hắn nhanh chân bước vào, nhìn thấy Thỏ Tai Dài mới ngày hôm qua còn hiền lành ngoan ngoãn, lúc này lại đang đuổi theo Béo Đầu, nhe răng trợn mắt cắn lấy.
Trong lòng không khỏi lộp bộp một chút, sao lại thế này?
Sao Tai Dài lại hung ác như vậy? Nó trúng tà rồi sao?
Ý niệm này mới vừa toát ra, hắn vừa ngước lên thì nhìn thấy trong phòng Diệp Linh Lang sát khí dày đặc, hình như còn có quỷ ảnh!
Không xong! Tiểu sư muội đã xảy ra chuyện!