• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Linh Lang cùng Mục Tiêu Nhiên dán hai lá bùa gia tốc đuổi theo vào thành, cũng đã đuổi theo một đoạn đường khá dài.

Dài đến ngay cả Diệp Linh Lang đều nhịn không được cảm thán Ngũ sư tỷ nhà nàng vô cùng dũng mãnh, dám một người chạy xa như vậy, không biết chạy sâu vào chỗ nào.

Rốt cuộc sau khi chạy một hồi lâu, bọn họ thấy được Lục Bạch Vi ở một chỗ sân đình đã đổ nát, nàng đang bị một đám người vây quanh đánh.

Lúc này, Lục Bạch Vi đang dựa vào bùa gia tốc liều mạng trốn tránh giữa các khối đổ nát.

Trong khoảnh khắc bị ba người không ngừng giáp công, nàng không chọn tốt góc độ tránh đi làm cánh tay và bên chân cùng lúc bị đánh trúng, cả người từ trên đầu tường lăn xuống dưới.

Mắt thấy một thanh đao lớn đang từ trên đỉnh đầu nàng bổ xuống, Mục Tiêu Nhiên sợ tới mức trái tim đều phải ngừng đập.
“Dừng tay! Đừng đả thương Ngũ sư muội của ta!”

Đúng lúc này, một thanh kiếm từ phía sau hắn lấy tốc độ nhanh nhất ném ra ngoài, “Keng” một tiếng, kiếm đυ.ng vào thanh đao kia làm cho cả người kia cùng đao đều bị đâm bay.

Mục Tiêu Nhiên cũng đã phản ứng kịp, vèo một cái xông lên chắn trước mặt Lục Bạch Vi, Diệp Linh Lang cũng tiến lên đem Lục Bạch Vi từ trên mặt đất đỡ lên.

“Ngũ sư muội, không sao chứ?”

“Có! Nơi nào cũng có sao, tay của ta bị đả thương, chân bị đánh gãy, tinh thần cũng bị thương rất nặng!”

Lục Bạch Vi nói xong, Diệp Linh Lang cùng Mục Tiêu Nhiên đều quay sang nhìn nàng, trọng thương thì không có, nhưng xác thật bị thương vài chỗ, bọn họ nếu là đến chậm chút nữa thì mạng nhỏ của Lục Bạch Vi khả năng đều phải rớt mất.

Mục Tiêu Nhiên vỗ vỗ bả vai Lục Bạch Vi: “Đừng sợ, sẽ không có việc gì.”
Diệp Linh Lang cũng lấy ra một viên đan dược: “Không hoảng hốt, bọn họ lập tức phải có chuyện.”

Lúc này, mấy người đối diện cũng nhanh chóng đi tới, đem ba người bọn họ vây quanh bên trong.

Bọn họ ăn mặc trang phục thống nhất của môn phái, trong tay cầm thanh đao vừa lớn vừa dài, thoạt nhìn khí thế vô cùng hung hãn.

Trên trang phục đều có thêu một mặt trời vàng rực, vừa thấy liền biết bọn họ là đệ tử của một trong tứ đại tông môn, Liệt Dương Điện.

Liệt Dương Điện có thể nói là một tông môn tương đối đặc thù trong tứ đại tông môn, những tông môn khác đều coi mình là chính đạo, mặc kệ ra sao thì nhân nghĩa đạo đức tất cả đều thể hiện hết ra ngoài.

Nhưng Liệt Dương Điện lại không như vậy, bọn họ thật sự xấu xa một cách trực tiếp, cũng không hề làm gì che giấu.
Bọn họ sẽ vào lúc rèn luyện trắng trợn táo bạo bắt nạt các đệ tử của tông môn khác, thậm chí có đôi khi sẽ ở bên ngoài gϊếŧ hại tán tu gặp trên đường.

Liệt Dương Điện vẫn luôn dựa vào lực lượng của môn phái mà hành sự vô cùng bá đạo, làm theo ý mình, bất luận ai tới giảng đạo lý bọn họ cũng một mực không thay đổi.

Đã từng có người đưa ra ý kiến, đem Liệt Dương Điện đá ra khỏi Liên Minh, làm cho bọn họ ở trên danh nghĩa trở thành đường ngang ngõ tắt ai cũng có thể gϊếŧ chết.

Nhưng cuối cùng đề nghị này không có thành công, bởi vì một khi ngay cả cái danh chính đạo môn phái đều không có, Liệt Dương Điện chỉ biết càng thêm không kiêng nể gì.

Nhưng nếu muốn liên thủ diệt trừ sạch bọn họ thì toàn bộ các môn phái đều phải nguyên khí đại thương, thật sự là không tìm được cách nào.

Hơn nữa bọn họ tuy rằng làm không ít chuyện xấu, nhưng cũng xem như đều là việc nhỏ, không có nghiêm trọng đến nối tổn hại đến ổn định hòa bình của Tu Tiên giới.

Về sau, minh chủ của Liên Minh có triệu tập chưởng môn của tứ đại tông môn mở cuộc họp, từ đó về sau Liệt Dương Điện đã thu liễm một ít so với trước kia, mà bên Liên Minh cũng cam chịu đối với bọn họ mở một mắt nhắm một mắt.

Cho nên, tất cả đệ tử tông môn khi ra ngoài nhìn thấy đệ tử Liệt Dương Điện, tránh được thì nên tránh, tận lực không đi trêu chọc.

“Ta nói nàng một tán tu Trúc Cơ kỳ nho nhỏ làm sao dám xông vào thành Già Vân, còn xông tới phá chư chuyện tốt của chúng ta, thì ra còn có hai đồng lõa.”

Lúc này Diệp Linh Lang còn đang bận giúp Lục Bạch Vi trị liệu vết thương, Mục Tiêu Nhiên thì tiến lên một bước che ở phía trước.

“Mọi người cùng đến thành Già Vân để rèn luyện, không biết các hạ vì sao lại hạ sát thủ với sư muội của ta?”

“Vì sao? Ngươi hỏi nàng ta đã làm gì đi?” Nhóm người Liệt Dương Điện chỉ vào Lục Bạch Vi, vẻ mặt vẻ mặt phẫn nộ.

Lục Bạch Vi bị điểm danh lập tức ngẩng đầu lên vì mình biện giải.

“Ta vừa mới vọt vào thì ở trên đường thấy một bóng đen rất đáng sợ, do quá sợ hãi nên ta lại dán lên người thêm một tấm bùa gia tốc, tốc độ thật sự quá nhanh nên ta cũng chưa kịp nhìn rõ gì đã đâm lại đây! Ta không phải cố ý!”

Lúc này không chỉ là đối diện, ngay cả Diệp Linh Lang đang chữa thương cho nàng cùng Mục Tiêu Nhiên đứng trước đều khϊếp sợ nhìn nàng.

Loại bùa gia tốc cải tiến này dán một tấm đã rất nhanh, dán hai tấm trực tiếp siêu tốc, còn đi dán ba tấm, nàng đây là muốn trực tiếp bay lên trời cao sao?

“Sư muội, muội đυ.ng vào bọn họ?”

“Không có! Ta chỉ là đυ.ng vào một con yêu thú!”

Lục Bạch Vi chỉ chỉ vào một thi thể hắc yêu báo cấp bốn đang nằm treo trên tường bên kia, thi thể đã bị ép tới có chút biến hình, nhìn ra được nó vì để Lục Bạch Vi phanh lại giảm xóc đã cống hiến hết sức mình, nàng không có chuyện gì, yêu thú đã đi trước bỏ mình.

“Không phải đυ.ng vào một con yêu thú thôi sao? Lại không đυ.ng vào các ngươi, các ngươi cần gì một đám đại nam nhân vây quanh một tiểu cô nương đánh chứ?”

Mục Tiêu Nhiên đối với đệ tử của Liệt Dương Điện không có ấn tượng tốt, đặc biệt là bọn họ còn quá mức khi dễ sư muội nhà mình.

“Ngươi cho rằng chỉ đơn giản đυ.ng vào một con yêu thú chắc? Chúng ta cần gan của con hắc yêu báo này để luyện dược nên đã ở thành Già Vân tìm ba ngày, rốt cuộc tìm được một con này! Kết quả nàng chui ra đâm một cái, đem hắc yêu báo đâm bẹp dí, ngay cả gan đều đâm nát!”

Mục Tiêu Nhiên chau mày, như vậy tính ra, xác thật là Ngũ sư muội làm hỏng chuyện của người ta.

“Nếu là như thế, ta có thể thay nàng bồi thường các ngươi.”

“Bồi thường? Gan báo có thể bồi thường, vậy còn việc sư huynh đệ chúng ta chịu thương thì sao?”

Mục Tiêu Nhiên sửng sốt, đệ tử Liệt Dương Điện còn bị thương?

Một chút thời gian gắn ngủn thôi sao cốt truyện này lại còn khúc chiết như vậy.

“Muội cũng đυ.ng phải đệ tử Liệt Dương Điện?”

“Không có! Ta đυ.ng vào yêu thú liền ngừng lại!”

“Nàng đúng là không đυ.ng vào chúng ta, chính là lúc ấy chúng ta đang săn gϊếŧ con hắc yêu báo này, chính bởi vì nàng bỗng nhiên đâm vào hắc yêu báo rồi cùng nhau đυ.ng vào tường, ở giữa đã không có mục tiêu công kích, chúng ta không thu tay kịp thời khiến cho có người chém lên đối phương một đao, dẫn tới bị thương!”

Hắn vừa nói xong thì chỉ chỉ hai đệ tử ở phía sau, một người trên vai đang không ngừng đổ máu, một kẻ khác thì bên hông một mảnh đỏ thắm.

Cứ việc vị trí hai người bị thương không giống nhau, nhưng đều là sắc mặt tái nhợt, nhìn dáng vẻ bị thương không nhẹ.

“Cái này cũng có thể tính trên đầu ta?” Lục Bạch Vi trừng lớn hai mắt.

“Cai này không tính trên đầu ngươi chẳng lẽ tính trên đầu ta?”

“Cũng không cần tính, rốt cuộc ngươi cùng ta đều không có tham dự. Hai người bọn họ lẫn nhau chém lại một đao ân oán triệt tiêu, không phải xong việc rồi sao?” Lục Bạch Vi rất nghiêm túc mà đề nghị.

Người của Liệt Dương Điện vừa nghe liền bị tức đến hai mắt trợn tròn, cầm đao trong tay bước lên trước, xem tư thế chính là tính toán muốn gϊếŧ người.

Lục Bạch Vi khẩn trương lui về phía sau tránh ở sau lưng Mục Tiêu Nhiên, Mục Tiêu Nhiên cũng nhíu mày chắn kín nàng.

“Các ngươi muốn làm gì?”

“Ngươi nói chúng ta làm gì? Nàng hủy hoại gan yêu thú của chúng ta, còn khiến hai đồng môn của ta bị thương, với tội lỗi này thì các ngươi lưu lại cùng nàng đền mạng cũng không quá đáng đúng không?”

Lúc này, Diệp Linh Lang đã giúp Bạch Vi chữa thương xong bỗng nhiên phát ra một tiếng cười nhạo, nghe ra rất là trào phúng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK