• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tiểu sư muội, cẩn thận!”

Mục Tiêu Nhiên vộ vàng hô lên rồi vọt vào trong phòng Diệp Linh Lang.

Đúng lúc, Diệp Linh Lang vừa mới cho Chiêu Tài ăn no xong, đem nó thả lại trong hộp, nhìn thấy Mục Tiêu Nhiên lao vào nàng không khỏi sửng sốt một chút.

“Có chuyện gì vậy Ngũ sư huynh?”

Mục Tiêu Nhiên lúc này mới nhìn thấy tiểu sư muội không hề có chuyện gì ngồi ở trên ghế, mà trong phòng cũng không có gì cả, giống như bóng đen vừa rồi chỉ là ảo giác.

Nhưng trong phòng vẫn còn có chút sát khí sót lại chưa tan sạch sẽ, hơn nữa Tai Dài được hắn thuần hóa lâu như vậy bỗng nhiên nổi điên hung dữ, tất cả dấu hiệu cho thấy vừa rồi nhất định có thứ gì tiến vào quấy phá.

Nhưng nhìn vẻ mặt mờ mịt của tiểu sư muội, nói vậy là nàng không phát hiện ra.

Cũng đúng, nàng tuổi còn nhỏ lá gan cũng nhỏ, loại chuyện này vẫn là không nên nói ra.
“Không có gì, ta nhìn nhầm thôi.”

“Vậy chúng ta bây giờ xuất phát sao?”

“Đợi một lát, ta còn có chút chuyện cần an bài, muội đi cùng ta đi.”

Mục Tiêu Nhiên vốn định mang Diệp Linh Lang ra cửa, kết quả gặp được chuyện này tuyệt đối không thể ngồi yên nhìn được, vì thế hắn mang theo Diệp Linh Lang đi tìm Quý Tử Trạc, muốn dặn dò Quý Tử Trạc một tiếng, để thất sự đệ vào trong phòng xem xét một chút.

Ai ngờ, khi hắn đi vào trong viện của Quý Tử Trạc thì người đã không còn nữa.

“Kỳ quái, ngày thường Thất sư đệ thích ngủ nướng nhất mà, hiện tại sao lại tu luyện chăm chỉ như vậy ? Không có việc gì, đi tìm Nhị sư tỷ cũng được.”

“Ngũ sư huynh, Nhị sư tỷ tối hôm qua đã mang theo Tam sư tỷ cùng Tứ sư tỷ đi vào bí cảnh tu luyện rồi, toàn bộ Thanh Lan Phong hiện tại chỉ còn hai chúng ta thôi!”
Mục Tiêu Nhiên sửng sốt, trong lòng có chút mê mang, vì sao mọi người đều chạy trốn nhanh như vậy?

Thôi, nếu mọi người đều không ở, vậy hắn để lại lời nhắn cũng được.

Vì thế, hắn ở trong phòng của Đại sư huynh, Lục sư đệ, Thất sư đệ, Nhị sư tỷ, Tam sư tỷ, Tứ sư tỷ mỗi người một phong thư, nói cho bọn họ biết trong viện tiểu sư muội có quỷ ảnh, nhờ bọn họ có rảnh đi xem.

Sau khi để thư lại, hắn liền triệu hồi ra một con Trường Vũ Linh Tước, mang theo Diệp Linh Lang ngồi lên.

Con Trường Vũ Linh Tước cấp ba này lớn lên rất xinh đẹp, đôi cánh vung lên mang theo lông chim thật dài phiêu động.

Hai người Diệp Linh Lang cùng Mục Tiêu Nhiên ngồi ở trên cũng rất rộng rãi.

“Tiểu sư muội, tuy rằng Đại sư huynh cùng Lục sư huynh chưa kịp gặp muội, nhưng bọn họ vẫn là rất nhớ muội đó.”
Mục Tiêu Nhiên nói xong từ nhẫn lấy ra hai cái túi đưa cho Diệp Linh Lang.

“Một túi là linh thạch do Đại sư huynh cho muội, còn một túi là linh quả của Lục sư huynh của muội cho. Phần cho muội này so với đưa cho các sư tỷ sư muội khác đều nhiều hơn một chút, cho nên ngày hôm qua ta mới không ở trước mặt mọi người lấy ra.”

“Cảm ơn các sư huynh.” Diệp Linh Lang đem linh quả cùng linh thạch toàn bộ cất vào nhẫn: “Vậy Đại sư huynh cùng Lục sư huynh tu luyện thế nào rồi?”

“Muội đừng nói nữa, ta lần này trở về nhìn thấy tu vi của bọn họ đều đã tiến bộ vượt bậc, ta thật sự bị dọa rồi, cũng không biết bọn họ sao lại nỗ lực như vậy, bất quá ta cũng rất hâm mộ, nếu ta cũng có thể nỗ lực tiến bộ như vậy thì tốt rồi.”

“Ồ, vậy huynh đừng nóng vội, nguyện vọng của huynh rất nhanh sẽ trở thành sự thật thôi.”

“Tiểu sư muội quả nhiên rất hiểu chuyện, mở miệng đều không quên an ủi sư huynh.”

Lúc này, tiếng khóc thút thít rất lớn của Béo Đầu đánh vỡ bầu không khí hài hòa giữa hai người.

“Mông của ta, Diệp Linh Lang, con thỏ ngu xuẩn này cắn mông của ta rồi, ô oa oa…”

Diệp Linh Lang cùng Mục Tiêu Nhiên đồng thời khẩn trương quay lại nhìn nó.

“Thật xin lỗi tiểu sư muội, là sư huynh không tốt, ta lúc trước sợ nó làm muội bị thương nên đã cố ý thuần hóa rất nhiều lần, bảo đảm nó rất hiền lành ngoan ngoãn, nhưng không nghĩ tới nó mới đi theo một ngày đã cắn người rồi.”

Mục Tiêu Nhiên nhanh chóng bế Tai Dài lên.

“Kỳ quái, rốt cuộc là chỗ nào xảy ra vấn đề chứ? Cũng không có trúng tà, là khả năng thuần hóa của ta không ổn sao? Hay là ta đem nó mang về đi, đợi khi về sẽ chuẩn bị một con hiền lành hơn cho muội.”

Diệp Linh Lang duỗi tay đem Tài Dài ôm trở về.

“Không có việc gì Ngũ sư huynh, vốn dĩ Béo Đầu rất thiếu đánh, nó lại không cắn muội. Hơn nữa, một ngụm này cắn xuống thì nó đã không phải một con thỏ bình thường nữa, giá trị con thỏ đều tăng cao, sao muội nỡ bỏ được chứ?”

Diệp Linh Lang giơ Tai Dài lên cẩn thận kiểm tra.

“Để cho ta nhìn xem thỏ con có thăng cấp hay không.”

“Thăng cấp? Nó chỉ là linh sủng cấp một, trừ khi gặp được cơ duyên thật lớn, nếu không thì sẽ không có khả năng…”

Mục Tiêu Nhiên còn chưa nói xong, tươi cười trên mặt đã cứng lại rồi.

“Hả? Sao lỗ tai nó lại biến dài rồi, đôi mắt cũng to hơn, cơ bắp cũng sức lực so với trước đó càng mạnh hơn nữa?”

Chỉ thấy Tai Dài vèo một cái nhảy xuống, vây quanh Diệp Linh Lang xoay vài vòng, sau đó mới vui vẻ một lần nữa chui vào trong tay nàng.

“Trời ạ! Tốc độ của nó cũng thật nhanh! Nó có phải lĩnh ngộ được kỹ năng thuộc tính của gió rồi không?”

Mục Tiêu Nhiên lập tức đứng lên, kích động nhận lấy Tai Dài cẩn thận kiểm tra.

Hắn thuần dưỡng qua nhiều linh thú như vậy cũng chưa từng gặp qua chuyện này, mới đưa ra một ngày, ngày hôm sau liền thăng cấp, hơn nữa vẫn là một con thỏ Tai Dài đơn thuần đáng yêu không có thiên phú gì!

“Sao lại như vậy?”

Lúc này, Béo Đầu oa một tiếng khóc càng vang dội.

“Trong lòng trong mắt ngươi rốt cuộc còn có ta hay không hả? Ta đều bị cắn mông, ngươi lại còn đối với hung thủ ôm ấp nâng cao nữa!”

“Lão Tất à, ngươi đi quá sớm mà, nếu là ngươi ở trên trời có linh nhìn thấy tâm can bảo bối của mình bị người đối đãi như vậy, ngươi nhất định sẽ thương tâm chết mất!”

Béo Đầu còn chưa kịp khóc lóc xong đã bị Diệp Linh Lang nắm lấy lá xanh xách lên.

“Ngươi lại ồn ào ta sẽ không giúp ngươi chỉnh mông nữa.”

“Diệp Linh Lang, hay là ngươi cũng cắn ta một ngụm đi?”

??

“Chân của ta đã bị ăn rồi, mông bị cắn rồi, đầu cũng bị gọt rồi, chỉ còn đôi tay này nhưng ta phải sử dụng rất nhiều, nghĩ tới nghĩ lui…”

Béo Đầu ưỡn thẳng l*иg ngực lên.

“Nơi này vẫn chưa có người chạm qua, đến đây đi, làm ngươi có được thịt quả của ta!”

“……”


Diệp Linh Lang búng một cái lên ngực nó, đau đến nó rụt trở về.

“Muốn làm gì? Nói tiếng người đi.”

“Ngươi cho rằng ta tự nguyện sao? Còn không phải sợ ngươi ghét bỏ ta bị người khác gặm qua, nhiều lần có ý định vứt bỏ ta!”

“……”

Diệp Linh Lang rất nghi ngờ mấy thứ này rốt cuộc Béo Đầu học từ ai, thật là Tất lão tiền bối dạy sao? Nhưng nhìn qua thì lão tiền bối không giống loại người này mà.

Nhưng nếu đây là bản tính của Béo Đầu vậy nàng không còn lời nào để nói.

Lúc này, Mục Tiêu Nhiên quay lại lo lắng hỏi: “Tiểu sư muội, linh sủng hệ thực vật này của muội không có việc gì chứ?”

“Có việc, đầu óc của nó đã hết thuốc cứu rồi.”

“Hả? Để ta xem thử.”

“Xem cái gì mà xem? Mông của ta đều thiếu một chỗ, ngươi nói ta có việc hay không? Con thỏ này của ngươi chất lượng cũng quá kém rồi, cũng chưa dạy dỗ tốt đã tặng cho người ta, bản thân ngươi không tỉnh lại một chút sao?”

“Béo Đầu, ngươi đủ rồi đó, tại sao lại bị cắn trong lòng ngươi không rõ sao?”

Mục Tiêu Nhiên sửng sốt, trăm triệu lần không nghĩ tới mình sẽ bị một linh sủng hệ thực vật quở trách.

“Thật xin lỗi, là vấn đề của ta.”

Béo Đầu cùng Diệp Linh Lang tức khắc đồng thời sửng sốt, trong lòng cũng rất phức tạp.

Diệp Linh Lang thầm nghĩ: Ngũ sư huynh, tính tình cũng quá tốt rồi.

Béo Đầu cũng đưa mắt ra hiệu: Người này thật là sư huynh của ngươi sao? Cùng với mấy người kia không phải đồng loại sao?

“Để xin lỗi, một bình huyết thanh ngọt này tặng cho ngươi, đây là thứ mà linh sủng hệ thực vật thích nhất, ngươi chắc cũng sẽ thích đó.”

Béo Đầu ánh mắt tức khắc sáng lên, sợ hắn đổi ý chạy nhanh lấy đi, sau khi lấy được lại vẻ mặt mê mang không biết dùng như thế nào.

“Ta tới giúp ngươi.”

Mục Tiêu Nhiên cười lấy bình nhỏ về, ở chỗ mấy lá xanh trên đầu nó tìm trong chốc lát, tìm ra được cuống quả, sau đó vận chuyển linh lực đem huyết thanh rót vào trong.

Béo Đầu cả người lập tức liền mềm ra, thì ra linh quả cũng có thể bổ sung dinh dưỡng.

“Diệp Linh Lang, sư huynh này của ngươi thật biết làm người, ta đơn phương tuyên bố cùng con thỏ của hắn giảng hòa.”

Diệp Linh Lang:……

Mục Tiêu Nhiên thấy vậy mỉm cười, linh sủng của tiểu sư muội khó chơi như vậy hắn cũng thu phục được, có lẽ việc chiếu cố nàng cũng không khó, hắn đối với chuyến đi này tràn ngập tin tưởng.

Trường Vũ Linh Tước bay rất nhanh, trước khi đêm xuống bọn họ đã tới thành Lục An.

Đây vẫn là lần đầu tiên Diệp Linh Lang đi vào một tòa thành lớn của Tu Tiên giới.

Man đêm buông xuống, hội đèn l*иg của thành Lục An càng có vẻ lấp lánh rực rỡ, trên đường người đến người đi vô cùng náo nhiệt.

“Tiểu sư muội, trước hết chúng ta tìm khách điếm nghỉ tạm một đêm đi.”

“A? Chúng ta không phải tới cứu Ngũ sư tỷ sao?”

“Không vội, đợi sáng mai chúng ta lại tới cửa…”

Mục Tiêu Nhiên còn chưa nói xong, bất ngờ một tiếng nổ mạnh vang lên, ánh lửa mãnh liệt chiếu sáng một khoảng trời ở phía xa.

Có người đi ngang qua nhìn lên nói một câu: “Lục phủ lại bị nổ rồi!”

Mục Tiêu Nhiên thần sắc hoảng hốt, hắn lập tức túm chặt tay áo của Diệp Linh Lang.

“Tiểu sư muội, sự tình khẩn cấp, cùng ta đi thôi!”

MD: Chắc mọi người cũng để ý, cách phân chia thứ tự đệ tử trong Thanh Huyền Tông của tác giả có hơi khác, chia ra hai bên nam nữ, mỗi bên lại bắt đầu từ Đại.., nhị,...tam....chứ không gộp lại rồi phân theo thứ tự được thu nhận, cho nên vừa có Đại sư huynh vừa có Đại sư tỷ.

Tổng cộng nam có 7 đệ tử, nữ có 6 đệ tử. Nữ chính Diệp Linh Lang mặc dù vị trí thứ sáu bên đệ tử nữ nhưng là người cuối cùng được nhận nên là tiểu sư muội nhỏ nhất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK