• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chỉ thấy Liễu Nguyên Húc hơi nhíu nhíu mày.

“Thanh Huyền Tông? Chưa từng nghe qua.”

“Vậy ngươi bây giờ đã nghe thấy rồi đó, hơn nữa từ hôm nay trở đi ngươi sẽ ghi khắc tên của tông môn này.”

Liễu Nguyên Húc cười lạnh một tiếng, nâng kiếm trong tay lên.

“Ít nói nhảm, nhận lấy cái chết đi!”

Diệp Linh Lang đem Huyền Ảnh từ trong nhẫn lấy ra, trường kiếm ra khỏi vỏ, kiếm khí lạnh thấu xương.

Nàng từ phía sau Quý Tử Trạc đi ra trước, tự tin bước lên hai bước rồi đứng ở vị trí đầu tiên.

“Sư huynh sư tỷ, trận chiến này để cho muội tới, các người lui về phía sau nhìn là được rồi.”

Nghe được lời này nhóm người Quý Tử Trạc khϊếp sợ không thôi, tới cái gì mà tới, nàng là người có tu vi thấp nhất trông số bọn họ đó, khó khăn lắm mới Trúc Cơ sơ kỳ mà thôi, nàng lấy gì đi khiêu chiến Liễu Nguyên Húc chứ?
Đó chính là Liễu Nguyên Húc, là thủ tịch đệ tử của Ẩn Nguyệt Cung đó!

Hắn cùng với thủ tịch đệ tử của ba đại môn phái khác là Thất Tinh Tông, Côn Ngô Thành, Liệt Dương Điện, được xưng là nhóm đệ tử mạnh nhất ở hạ Tu Tiên giới, cũng là nhóm người có tiềm lực nhất để phi thăng đó.

Chẳng những tu vi đạt tới Nguyên Anh kỳ mà cả sức chiến đấu cũng là mạnh nhất.

Mỗi năm ở Điên Phong Võ Hội, cạnh tranh vị trí tổ đội mạnh nhất đều do bốn nhóm người đó ôm đồm tự tranh đấu, ai cũng đừng nghĩ trộn lẫn vào.

Cũng giống như thủ tịch đệ tử Tư Ngự Thần của Côn Ngô Thành trước đó là không thể trêu chọc, thì Liễu Nguyên Húc này cũng là tồn tại không thể trêu vào đó!

Dù muốn trêu chọc đi nữa, Thanh Huyền Tông bọn họ tính ra cũng chỉ có Đại sư huynh Bùi Lạc Bạch mới có thể cùng Liễu Nguyên Húc so chiêu, còn nếu muốn nắm chắc hoàn toàn đánh bại hắn, vậy cũng phải nhờ tới Đại sư tỷ Hóa Thần kỳ ra tay mới được.
Đến nỗi bọn họ bây giờ chỉ có ba Kim Đan ba Trúc Cơ, đi lên chính là cho người ta đưa đồ ăn, ngay cả cơ hội giãy giụa đều không có.

Mấy người bọn họ đang vô cùng sốt ruột sợ tiểu sư muội xúc động làm bậy, ngay lúc này thì Quý Tử Trạc là người nhất hiểu Diệp Linh Lang nhất đã nhạy bén thấy được sau lưng nàng có dán một tấm bùa nho nhỏ.

Hắn sửng sốt một chút, sau đó nháy mắt đã hiểu ra.

“Khụ khụ, nếu tiểu sư muội muốn đơn độc đối chiến với Liễu Nguyên Húc, vậy chúng ta hãy lui xa một chút đi, đỡ phải ảnh hưởng tới chiến đấu giữa bọn họ.”

Quý Tử Trạc nói xong thì những người khác cũng chú ý tới lá bùa sau lưng kia, hay lắm, bộ dáng anh dũng này của tiểu sư muội, thiếu chút nữa cả bọn họ cũng đã bị lừa rồi.

Vì thế, bọn họ phối hợp tập thể lui về phía sau rất xa, hơn nữa từ nhẫn lấy ra một tâm bùa giống như của Diệp Linh Lang dán ở trên người.
Liễu Nguyên Húc sớm đã không kiên nhẫn, hắn nhìn chằm chằm Diệp Linh Lang giống như đang nhìn một người chết, chỉ chờ nàng vọt đi lên thì hắn sẽ trực tiếp đem nàng chém thành mảnh nhỏ.

“Mạnh nhất thần kiếm quyết!”

Diệp Linh Lang hô to một tiếng, linh lực vận chuyển đồng thời làm một pháp quyết đem Huyền Ảnh đưa ra ngoài.

Huyền Ảnh vừa mới bị Diệp Linh Lang lấy ra ngoài còn chưa hiểu ra sao, nàng vừa mới kêu cái quỷ gì? Cái này không phải Chiêu Thiên Thần Kiếm Quyết pháp quyết, nàng lại chơi xiếc cái quỷ gì?

Từ từ.

Huyền Ảnh bị Diệp Linh Lang đưa ra lúc này mới chú ý tới đối thủ trước mắt vậy mà là một Nguyên Anh kỳ rất mạnh mẽ, bằng vào chút thực lực của cọng giá nhỏ kia thì căn bản không có tư cách đánh với người ta.

Lúc nó cảm giác được tình huống không đúng lắm thì theo bản năng quay đầu nhìn về phía sau.

Chỉ thấy cọng giá kia căn bản không hề có ý muốn đánh nhau, mà là đem nó quăng ra ngoài sau đó tự mình chạy trốn!

“Huyền Ảnh, ngươi đã là một thanh kiếm trưởng thành rồi, ngươi nên học được cách tự mình chiến đấu! Vì bảo hộ chủ nhân của ngươi mà chiến đấu đến phút cuối cùng, anh dũng bất khuất, đi thôi!”

“……”

Ta đi cái ** cọng giá kia.

Huyền Ảnh đã bị quăng ra ngoài, mà kẻ ở đối diện đã nắm sẵn trường kiếm đón nhận công kích của nó, kiếm cùng kiếm vừa đυ.ng vào nhau, Huyền Ảnh bị chấn đến cả người tê dại, thân kiếm phát ra tiếng vù vù, thân thể thiếu chút nữa khống chế không được bị ném văng ra.

Nó hiện tại vẫn quá yếu, bằng không thì sao phải chịu cơn tức từ một Nguyên Anh nhỏ nhoi này chứ?

Không đúng, so với tên Nguyên Anh rác rưởi này thì cọng giá Trúc Cơ nát kia càng đê tiện hơn, chờ chủ nhân tỉnh lại, nó nhất định phải đem cọng giá kia cắt thành tám khúc!

Phát hiện Diệp Linh Lang vừa mới còn nói ẩu nói tả lớn tiếng khıêυ khí©h, lúc này đã nhanh chân chạy trốn, mà những đồng môn kia cũng vô cùng ăn ý, một đám người chạy trốn rất nhanh khiến cho Liễu Nguyên Húc sửng sốt một chút, sau đó cả khuôn mặt đều trầm xuống.

Thì ra là dám hư trương thanh thế, tìm chết!

“Muốn chạy?”

Liễu Nguyên Húc nhanh chóng đuổi theo đám người Diệp Linh Lang, lúc này Huyền Ảnh cũng xoay chuyển một cái lại lần nữa ném tới trước mặt hắn, lại kéo dài chút thời gian cho cọng giá kia.

Nhìn thấy một thanh kiếm vô cùng bình thường lại thật sự tự chính mình chiến đấu, Liễu Nguyên Húc không khỏi híp mắt một chút.

“Thanh kiếm này có chút đặc biệt, chẳng lẽ đã sinh ra kiếm linh?”

Nhưng cái ý tưởng này vừa ra hắn đã lập tức vứt bỏ, nếu thanh kiếm này thật sự sinh kiếm linh vậy chính là một bảo bối tuyệt thế hiếm thấy, một Trúc Cơ kỳ sao có thể có được, mặc dù thật sự có được vậy cũng nhất định xem như bảo bối mà cung phụng, sao có thể giống như hòn đá nói ném là ném chứ?

“Để ta nhìn xem ngươi là thứ gì.”

“……”

Nhân loại ngu xuẩn này, lão tử ngoại trừ là kiếm còn có thể là thứ gì chứ?

Chờ đã, này, cái tay dơ bẩn kia bỏ ra, đừng chạm vào ta, cứu mạng!

Mấy người Diệp Linh Lang dán lên bùa gia tốc, dốc sức chạy trốn.


Nhưng mà cứ chạy như vậy chắc chắn không được gì, Huyền Ảnh chỉ là một thanh kiếm, nó chỉ có thể kéo được nhất thời, chờ nó đánh không lại thì Liễu Nguyên Húc vẫn sẽ đuổi theo.

Mà đám người Liễu Nguyên Húc là từ ảo cảnh đi ra, chứng tỏ Béo Đầu củ cải trước đó đã dụ dỗ bọn họ, hơn nữa bọn họ trúng kế còn bị nhốt ở bên trong, bằng không lấy chút trình độ này của Béo Đầu củ cải sao có thể thực hiện chuyến làm ăn thứ hai ngay được?

Nói cách khác, tiến vào ảo cảnh là có cơ hội ngăn cản Liễu Nguyên Húc một chút.

Làm người sao, có thể đua thì cứ đua một phen thôi, cho nên nàng không chút do dự mang theo mọi người chạy vào bên trong ảo cảnh.

Người vừa đi vào, cảnh tượng bên trong nháy mắt toàn bộ thay đổi, những cái cây mọc đầy linh quả toàn bộ đã không còn, bên trong chỉ còn lại có sương trắng đầy trời làm người ta hoàn toàn thấy không rõ phương hướng.

Lúc này, Diệp Linh Lang lôi Béo Đầu củ cải từ trong túi ra.

Nó nằm ở trên tay Diệp Linh Lang, híp mắt, trong miệng còn đang chảy chảy nước bọt, vẻ mặt dục tiên dục tửu vô cùng hưởng thụ.

Diệp Linh Lang xé xuống tám bùa spa trên người nó, vỗ vỗ Béo Đầu.

“Tỉnh tỉnh, nếu còn không tỉnh ngươi thật sự phải bị cầm đi hầm canh đó.”

Vừa nghe hai chữ hầm canh Béo Đầu củ cải lập tức bò dậy, nhưng đứng cũng không vững lại lần nữa té ngã, sáu cái chân quá nhiều nó thật sự không dùng được.

“Ngươi nếu dám lấy ta đi hầm canh, ta sẽ độc chết ngươi!”

“Tứ sư tỷ, trên người Béo Đầu củ cải có độc sao?”

“Có, nhưng mà cũng có biện pháp gỡ xuống tuyến độc của nó, sau đó ăn sẽ không chịu ảnh hưởng nữa, tiểu sư muội muốn bây giờ đi hầm nó liền sao? Ta có thể giúp muội.” Hoa Thi Tình vô cùng nghiêm túc trả lời.

Béo Đầu củ cải vừa nghe có cao thủ tọa trấn, nó lập tức bị dọa choáng váng.

“Ngươi nhìn thấy đám người kia sao? Trước đó có phải ngươi tính kế hắn hay không?”

“Đúng vậy, hắn so với ngươi ngốc hơn nhiều, bất quá hắn sao lại ra được? Hắn không phải bị nhốt ở bên trong sao?”

“Hắn dù ngốc nhưng có thể đánh nhau, cái ảo cảnh nát này của ngươi không nhốt được hắn, làm cho chúng ta hiện tại bị hắn đuổi gϊếŧ.”

“Vậy, vậy làm sao bây giờ?”

“Nơi này không phải địa bàn của ngươi sao? Có chỗ nào có thể cầm chân hắn hay không? Mang chúng ta đi!”

“A được.” Béo Đầu củ cải vừa muốn đứng lên lại bỗng nhiên ngồi xuống: “Chờ đã, ta sao phải cứu các ngươi?”

“Sư tỷ, chúng ta chuẩn bị dao lửa đi hầm canh thôi.”

“..Đừng, ta, ta biết có một chỗ!” Béo Đầu củ cải mới vừa nói xong thì thấy được một bóng dáng ở phía sau sương mù, nó hoảng sợ thét chói tai kêu to: “Đuổi, đuổi theo rồi! Chạy mau!”

Diệp Linh Lang bị hoảng sợ, nàng đang muốn chạy trốn, bỗng nhiên nghe được một tiếng mắng rất quen thuộc.

“Lão tử còn chưa đuổi kịp đâu, chạy cái gì mà chạy!”

Diệp Linh Lang quay đầu lại thì thấy được Huyền Ảnh đang bay qua, không khỏi thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Ai ngờ, Huyền Ảnh bay đến trước mặt nhưng cũng không dừng lại mà là vèo một cái vượt qua nàng tiếp tục bay về trước.

“Thất thần làm gì? Chạy đi! Hắn ở phía sau ta đó!”

“……”

Huyền Ảnh này đúng thật là mang thù mà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK