• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mắt thấy Mục Tiêu Nhiên bị một đoàn Yêu Sài từ bên trong thành đuổi chạy ra ngoài thành, Diệp Linh Lang ánh mắt sáng lên, hướng về phía hắn vẫy vẫy tay.

“Ngũ sư huynh, chạy qua bên này!”

Về mặt cảm tình hắn thật sự không muốn nghe tiểu sư muội an bài, nhưng lý trí nói cho hắn vẫn là nên nghe theo tiểu sư muội.

Vì thế, Mục Tiêu Nhiên mang theo một đoàn Yêu Sài chạy tới địa điểm mà Diệp Linh Lang chỉ định.

Giây tiếp theo, ánh sáng màu vàng lập tức sáng lên, tất cả Yêu Sài đều bị nhốt ở bên trong trận pháp phía sau Mục Tiêu Nhiên.

Hắn quả nhiên được cứu trợ.

Hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi, dựa vào tảng đá bên cạnh, ngồi xuống thở ra.

Không khỏi nhìn qua bên kia, bên trong trận pháp nhỏ hẹp, đám Yêu Sài kia đang không ngừng liều mạng đâm vào trận pháp muốn thoát ra ngoài, lúc đâm vào không khỏi xảy ra việc giẫm đạp va chạm ngộ thương lẫn nhau, chúng nó đều tức giận đến đỏ mắt bắt đầu quay đầu công kích đối phương.
Một đám Yêu Sài một bên đâm vào trận pháp một bên kéo bè kéo lũ đánh nhau, ngươi xé miệng nó, nó gặm chân ngươi.

Cảnh tượng hung tàn đến cực điểm, huyết nhục bay tứ tung làm cho Mục Tiêu Nhiên nhìn đến trái tim co rút một trận, suýt chút nữa hắn chính là kết cục này.

“Ngũ sư huynh, huynh không sao chứ?”

Không bị thương, nhưng nghiêm khắc mà nói thì không thể coi như không có việc gì.

“Tiểu sư muội, về sau những việc nguy hiểm như vậy không cần làm nữa được không?”

“Được nha, về sau không làm.”

Mục Tiêu Nhiên phản ứng đầu tiên là hoài nghi, một đường đi đến đây tiểu sư muội mặc dù nhìn ngoan ngoãn nhưng cũng chưa nghe hắn khuyên răn chuyện gì, nàng sao lại dễ dàng đáp ứng như thế?

Quả nhiên, một câu tiếp theo lập tức tới.

“Hiện tại làm xong trước đã.”

“……”
“Ngũ sư huynh, huynh xem bên kia đi.”

Mục Tiêu Nhiên quay đầu nhìn qua, ánh mắt xuyên qua cửa thành, quả nhiên nhìn thấy còn có vài con Yêu Sài lại vừa mới đến gần cửa.

Nhớ tới cảnh tượng vừa rồi, hắn cả người chấn động.

“Tiểu sư muội, muội đã bắt nhiều như vậy rồi, hay là…”

“Hay là để muội đi thôi, Ngũ sư huynh chạy một chuyến cũng mệt muốn chết rồi, lần này đến lượt muội đi. Tuy rằng muội chỉ là một Trúc Cơ nho nhỏ thời khắc đều có nguy cơ bị ăn luôn, nhưng mà không sao cả, tu tiên sao có thể không nguy hiểm chết người chứ. Nếu là muội chết huynh nhớ đem thi thể mang về Thanh Huyền Tông, để cho các sư huynh sư tỷ khác xem nha.”

Diệp Linh Lang vừa dứt lời Mục Tiêu Nhiên đã vèo một cái đứng lên, chìa tay về phía nàng.

“Bùa nổ mạnh cho ta.”

Diệp Linh Lang nhanh chóng móc ra một chồng đặt trong tay hắn.
“Sư huynh, đi cẩn thận đó.”

“……”

Mục Tiêu Nhiên hít sâu một hơi, hướng tới bên trong thành vọt qua.

Tuy rằng Yêu Sài có chút hung tàn, có chút khủng bố, sức chiến đấu hơi mạnh chút, nhưng mà đối với một Kim Đan như hắn, đánh hội đồng có lẽ đánh không lại nhưng chạy trốn là tuyệt đối không có vấn đề.

Sau khi khắc phục nội tâm kháng cự, Mục Tiêu Nhiên thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ, lại còn không ngừng một lần, một lần so với một lần nhanh chóng, một lần so với một lần thuần thục.

Thẳng đến khi tất cả Yêu Sài đều bị tiểu sư muội kéo đến không thừa lại, nhiệm vụ này mới kết thúc.

Lục Bạch Vi đem con Yêu Sài bị treo ở trên tường thành xuống dưới, thuận tay ném vào trận pháp.

Trong nháy mắt nó bị ném vào, Diệp Linh Lang quay sang đám Yêu Sài trong trận pháp nói một câu: “Sứ giả kêu gọi các ngươi đã buông xuống, mau cảm tạ nó chỉ dẫn đi!”

Lời này vừa ra, Yêu Sài bên trong đều không hẹn mà ngừng đâm trận pháp, không kéo bè kéo lũ đánh nhau nữa, đồng thời quay đầu nhìn về con Yêu Sài đã héo rũ kia.

“Ngao ngao ngao ô…”

Tận mắt nhìn thấy con Yêu Sài xui xẻo kia bị tập thể công kích.

Mục Tiêu Nhiên vẻ mặt hoảng sợ: Tiểu sư muội không khỏi quá mức hung tàn rồi.

Lục Bạch Vi lại đầy mặt hưng phấn: Học được! Thì ra còn có thể chơi như vậy!

Mắt thấy chúng nó đánh túi bụi thành một đống, lại nhìn chúng nó hao tổn lẫn nhau sau đó dần dần mệt đến bất động bắt đầu ngừng chiến, Diệp Linh Lang bắt đầu ném bùa nổ mạnh vào bên trong, một lần ném vào là một trận tinh phong huyết vũ.

Cuối cùng tất cả chúng nó đều nằm rạp, con thì chết, con thì trọng thương, tất cả đều không động đậy nổi, lúc này Diệp Linh Lang mới mở ra một lối nhỏ trên trận pháp.

Lục Bạch Vi cùng Mục Tiêu Nhiên hai người lập tức nắm kiếm trong tay trận địa sẵn sàng đón quân địch, ra tới một con gϊếŧ một con, mãi cho đến khi gϊếŧ chết một con cuối cùng, Diệp Linh Lang lại bắt đầu cầm túi lớn nhặt thi thể.

Một bên nhặt, một bên nàng còn vui vẻ ca hát.

“Một con hai con ba bốn con, năm con sáu con bảy tám con, thu vào trong túi thật là vui vui.”

“……”

Nhìn nàng nhặt thi thể lại giống như đang làm một chuyện vô cùng vui sướиɠ.

Vì thế, Lục Bạch Vi bình thường là kiều quý đại tiểu thư của Lục gia, mười ngón tay không dính nước cũng nhịn không được mà gia nhập.

“Tiểu sư muội, ta tới giúp muội nhặt!”

“Vui không?”

“Rất vui! Không đi nhặt không biết được, ra nhặt một chút thật sự bị dọa nhảy dựng rồi, thì ra chúng ta gϊếŧ được nhiều con như vậy! Chúng ta thật là lợi hại đó!”


“Bình tĩnh một chút, ánh mắt phải nhìn xa trông rộng một chút, chúng ta là người làm chuyện lớn, mấy con này thì tính là gì chứ.”

“……”

Nhìn hai sư muội một bên nhặt thi thể một bên vui vẻ nhảy nhót, Mục Tiêu Nhiên tâm tình phức tạp cuối cùng cũng gia nhập vào.

Cũng không thể để hai sư muội đi nhặt thi thể, hắn một đại nam nhân ngồi ở bên cạnh chờ xem.

Nhặt nhặt một hồi, hắn bỗng nhiên phát hiện, a......hình như thật sự có thể bán được rất nhiều tiền đó!

Sau khi nhặt xong hắn quyết định, phải nghiêm túc cùng tiểu sư muội nói chuyện một lần.

Bọn họ cần phải rời khỏi thành Già Vân, những chuyện nguy hiểm thế này không thể làm nữa.

Chỉ mới một lần thôi hắn đã suýt chút nữa bị dọa điên rồi, chính hắn đi rèn luyện cũng chưa khủng bố như vậy.

Hắn đang chuẩn bị mở miệng, vừa quay đầu lại thì phát hiện tiểu sư muội cùng Ngũ sư muội đang ở trên người dán lá bùa, hình như là nằm chết bùa thì phải.

Mục Tiêu Nhiên trong lòng không khỏi mềm xuống, dù sao cũng là hai tiểu cô nương Trúc Cơ kỳ, nhìn dáng vẻ thì trận đại chiến này đã khiến các nàng mệt quá sức rồi.

Thôi vậy, làm các nàng nghỉ ngơi một lát đi, có chuyện gì chờ nghỉ ngơi tốt lại nói.

Hắn mới vừa ngồi xuống thì hai người các nàng bỗng nhiên vèo một cái vọt vào trong thành, sợ tới mức hắn phản xạ nhảy lên.

Thành Già Vân này, mới ở cửa thành đã gặp được Yêu Sài cấp ba rồi, bên trong sẽ càng nguy hiểm hơn, hai Trúc Cơ lại dám như vậy vọt vào? Cái này không phải vọt vào đi toi mạng sao!

Mục Tiêu Nhiên lại bắt đầu sốt ruột muốn bốc cháy, bước chân không ngừng đuổi theo vào trong.

Mới vừa chạy ra một chút lại nhìn thấy các nàng đang vèo một cái chạy trở về nơi vừa nghỉ ngơi.

Mục Tiêu Nhiên đuổi tới nửa đường:???

“Thì ra bùa gia tốc viết lại như vậy có thể so với trước kia càng nhanh hơn, đã hiểu, cải tiến một chút.”

“Tiểu sư muội! Cái này cũng chơi vui quá rồi? Ta có thể dán hai tấm hay không?”

Lục Bạch Vi vừa nói xong thì tự mình dán lên hai tấm, vèo một chút, người liền không thấy nữa.

Diệp Linh Lang đột nhiên ngẩng đầu lên, xong rồi, nàng quên nói cho Ngũ sư tỷ dán hai tấm sẽ tăng tốc gấp đôi.

“Các muội chơi đủ rồi chưa? Chơi đủ rồi lại đây nghe ta nói một chút, việc này rất nghiêm túc.”

Mục Tiêu Nhiên quyết định bày ra dáng vẻ của một sư huynh, nếu lại không hung dữ một chút thật sự không xen vào hai nàng được mà!

“Ngũ sư huynh, Ngũ sư tỷ chạy mất rồi.”

“Ta biết, chờ nàng trở lại rồi nói một lần.”

“Không phải, có thể tỷ ấy không tự về được.”

Mục Tiêu Nhiên trước sau không thể đuổi kịp ý nghĩ của các sư muội:???

“Là như vầy, sư tỷ dán hai tấm bùa lên sẽ biến thành bùa siêu tốc. Sư tỷ chưa quen khống chế có lẽ hiện tại đã vọt vào trong thành một đoạn rồi, cũng không biết sẽ gặp được thứ gì nữa.”

Trái tim của Mục Tiêu Nhiên mới vừa hòa hoãn chưa bao lâu:!!!

“Ngũ sư huynh! Đây là hai tấm bùa gia tốc, nhanh dán lên, chúng ta mau đuổi theo đi!”

“……”

Tâm thái của Mục Tiêu Nhiên tức khắc lại băng rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK