Những người khác cũng đã quay đầu lại, nhìn thấy Diệp Linh Lang không chút do dự bay qua chỗ Liễu Nguyên Húc, Quý Tử Trạc bọn họ cũng nhanh chóng đuổi theo.
Thấy Liễu Nguyên Húc cùng Hoa Thi Tình sắp bị quấn thành kén, Diệp Linh Lang xông thẳng đến trước mặt Liễu Nguyên Húc, mà Quý Tử Trạc đã nhanh chóng giơ kiếm chém xuống sợi tơ của sâu lông.
“Đinh” một tiếng vang lên, kiếm trong tay Quý Tử Trạc lại bị bắn ngược trở về.
“Sợi tơ này cũng thật là lợi hại!”
“Để cho muội đi!” Diệp Linh Lang hít sâu một hơi nắm chặt Huyền Ảnh, kêu to một tiếng: “Huyền Ảnh, mau đem tất cả sức lực uống sữa mẹ của ngươi ra dùng đi!”
Huyền Ảnh đã làm kiếm linh vạn năm, không biết uống sữa là thế nào:.....??? Nó quả thật cạn lời.
“Keng” một tiếng, sợi tơ trắng tinh cứng cỏi cũng bị chặt đứt, Liễu Nguyên Húc cùng Hoa Thi Tình đồng thời được nới lỏng ra, nhanh chóng bay khỏi sâu lông.
Sợi tơ từ trên người cả hai cũng rơi ra, Liễu Nguyên Húc lúc này không hề bị trói buộc nữa, lập tức đem kiếm đặt lên cổ Hoa Thi Tình.
“Diệp Linh Lang, ngươi còn dám đi lên một bước, ta sẽ gϊếŧ sư tỷ của ngươi!”
Trên khuôn mặt non nớt của Diệp Linh Lang giờ phút này lại lộ ra vẻ tươi cười lạnh băng, sau đó giơ Huyền Ảnh lên, không thèm quan tâm mà lao về phía Liễu Nguyên Húc.
“Được thôi, vậy ngươi cứ gϊếŧ thử xem!”
Liễu Nguyên Húc nhìn nàng thật sự vọt qua đây thì có chút kinh hoảng, chẳng lẽ nàng cũng giống như hắn, căn bản không thèm để ý sự sống chết của đồng môn sao?
Nhưng nếu thật sự không thèm để ý thì vừa rồi cần gì phải quay lại cứu chứ? Nàng nhất định đang làm ra vẻ lừa gạt mà thôi.
“Đã như vậy, ta sẽ khiến cho ngươi hối hận!”
“Gϊếŧ đi! Dùng sức cắt đứt cổ, chặt đứt đầu của nàng đi, không cần nương tay đâu! Ngươi xem ta có thể hối hận hay không!”
Liễu Nguyên Húc thật sự bị Diệp Linh Lang chọc giận, lập tức dùng lực vung kiếm trong tay, nếu nàng không để bụng vậy hắn sẽ gϊếŧ cho xem!
Giây tiếp theo, cổ họng bị cắt qua, máu tươi lập tức phun ra ngoài, cơn đau kinh khủng nháy mắt phủ tràn khắp người Liễu Nguyên Húc, hai mắt hắn cũng tối xuống chỉ có thể thả người rơi xuống mặt đất, hơn nữa còn phát ra một tiếng kêu vô cùng thống khổ thảm thiết.
“A a------!”
Hắn vừa cúi đầu thì thấy Hoa Thi Tình ở trước người không biết khi nào đã biến mất, thứ mà kiếm của hắn cắt qua lại là cổ của chính mình.
Cả người đang rơi xuống, hắn hơi liếc nhìn thấy được Hoa Thi Tình vừa rồi còn bị hắn khống chế trong tay vậy mà đã biến nhỏ lại, chỉ lớn bằng một bàn tay, lúc rơi xuống giữa không trung thì được Diệp Linh Lang đỡ lấy.
Diệp Linh Lang đem lá bùa xé xuống, Hoa Thi Tình lại biến thành bộ dáng ban đầu.
“Thực lực này của ngươi cũng quá kém rồi đó! Sao đã chém xuống một kiếm rồi mà đầu còn chưa rớt nữa? Thủ tịch đệ tử của Ẩn Nguyệt Cung cũng chỉ như vậy sao?”
“……”
Gϊếŧ người còn muốn diệt tâm.
Liễu Nguyên Húc tức đến run rẩy, máu ở trên cổ chảy ra càng nhiều.
Nàng sao lại có nhiều thứ kỳ quái như vậy chứ? M* nó ai có thể nghĩ tới chứ!
Cũng may hắn vừa mới cảm giác được đau đớn thì lập tức giảm vài phần sức lực, bằng không lúc này đầu hắn đã bị cắt rớt rồi.
Thừa dịp rơi xuống, hắn nhanh chóng từ nhẫn lấy ra một viên linh đan cứu mạng cực kỳ quý giá, đây chính là linh đan cấp chín có thể khởi tử hồi sinh.
Lúc hắn trăm cay ngàn đắng trả giá rất lớn mới có được, hắn chưa bao giờ dám nghĩ tới lại phải dùng nó để trị liệu vết thương cắt cổ do chính mình làm ra.
Linh đan vừa nuốt xuống, hắn cũng đã rơi xuống nhụy của một bông hoa, cả người dần dần tìm về chút sức sống, máu trên cổ cũng chậm rãi ngừng lại, rốt cuộc có thể thở ra một chút.
“Ngươi còn ở đó ngẩn người làm gì nữa? Đi mau đi! Chín con bướm mà bay vào hết thì chúng ta sẽ không vào được nữa!”
Béo Đầu ngồi xổm trên vai Diệp Linh Lang, dùng sức thúc giục nàng.
“Béo Đầu, hắn ăn đan dược rồi, lại sống sót.”
“Sống sót thì cũng không thể uy hϊếp ngươi được nữa! Một lát sẽ
bị sâu lông quấn thành kén rồi biến thành phân bón thôi!”
“Không được! Hắn đυ.ng đến sư tỷ của ta, ta không thể nhịn được!”
Diệp Linh Lang nói xong liền bay qua bông hoa chỗ Liễu Nguyên Húc.
Nàng mới vừa bay qua, sâu lông cũng lập tức phun tớ về phía nàng, nhưng Diệp Linh Lang không hề thay đổi hướng đi, như cũ vọt qua chỗ Liễu Nguyên Húc.
“A a a! Chúng ta sắp bị quấn rồi!”
“Ngươi trước khi nổi điên có thể tìm một nơi an toàn bỏ ta xuống được không?”
“Ta ở chỗ này nhiều năm như vậy còn chưa từng nghe qua có quả nào bị quấn bên trong đâu! Đợi khi quả phá kén thành bướm bay về cửa sinh, đám tiểu đồng bọn bên trong cửa thấy thì làm sao đây? Ta không cần mặt mũi nữa sao?”
Béo Đầu còn không có kêu xong đã bị Diệp Linh Lang làm một pháp quyết bịt miệng, thật ồn mà.
Béo Đầu vừa mới ngậm miệng, Diệp Linh Lang đã rơi xuống bên người Liễu Nguyên Húc, cùng nàng tới còn có sợi tơ của sâu lông, nàng né tránh một chút thì sợi tơ đã quấn lên người của Liễu Nguyên Húc, bắt đầu đem hắn cuốn lên.
Thừa dịp hắn còn chưa hoàn toàn bị cuốn thành kén mà sâu lông cũng chưa chú ý mình lắm, Diệp Linh Lang giơ cao Huyền Ảnh, vận chuyển linh lực đâm tới trước ngực Liễu Nguyên Húc.
Giây tiếp theo, sợi tơ đã đem cả người hắn quấn lên kín mít, nhìn không được gì nữa.
Nếu Liễu Nguyên Húc bị quấn xong thì mục tiêu kế tiếp của sâu lông chính là Diệp Linh Lang.
“Chạy mau đi! Đừng ngây ra nữa, Liễu Nguyên Húc hắn chết chắc rồi! Hộ tâm kính đều vỡ, cổ còn bị cắt, người cũng bị quấn thành kén, ngươi còn muốn thế nào nữa? Chẳng lẽ ngươi còn muốn cho cái kén kia nổ tung chắc?”
Béo Đầu kích động kéo lấy tóc của Diệp Linh Lang, giục nàng chạy nhanh.
Nhưng ánh mắt Diệp Linh Lang lại tức khắc sáng rỡ.
“Béo Đầu, thời khắc mấu chốt ngươi rất thông minh đó! Ta đây sẽ cho nó nổ vậy!”
Béo Đầu sửng sốt, sau đó nâng lên chỗ xúc tua nhỏ nhất đánh lên cái miệng một chút, cho nó nói ra ý tưởng gì kìa, bây giờ thì hay rồi.
Chỉ thấy Diệp Linh Lang lấy ra vài tấm bùa để vào súng đặc chế, nhắm về cái kén của Liễu Nguyên Húc, điên cuồng bắn phá.
Thịch thịch thịch, ầm ầm ầm.
Cái kén bị uy lực của bùa nổ mạnh làm rách ra một lỗ nho nhỏ, vì thế nàng nhắm ngay lỗ hổng đó tiếp tục bắn phá vào trong.
Thịch thịch thịch, ầm ầm ầm.
Cái kén kia cả trong lẫn ngoài đều bị nổ đến đen thùi lùi, Béo Đầu nhìn thôi cũng cảm thấy tàn nhẫn.
Đúng lúc này, sâu lông kia cũng phát hiện kén của mình bị nổ hư, chớp nhoáng quấn lại, sửa lại xong mới thẹn quá thành giận nhằm vào Diệp Linh Lang.
“Chạy mau đi! Nó muốn phát cuồng rồi!”
“Nó phát cuồng sẽ như thế nào?”
Diệp Linh Lang vừa mới hỏi xong cũng trừng lớn hai mắt, ngay sau đó bị dọa đến xoay người chạy trối chết.
“Sẽ, rất, nhẫn, tâm!”
Béo Đầu nói xong thì một đợt chất nhầy màu xanh lục từ trong miệng sâu lông phun tới, mùi vô cùng hôi lại còn rất dính, phun đến chỗ nào thì bám chặt đến đó.
Diệp Linh Lang bỏ chạy, những người khác gần đó cũng nhanh chóng điên cuồng chạy trốn.
Chỉ có Béo Đầu ngồi ở trên vai Diệp Linh Lang ôm đầu khóc rống.
“Oa ô ..., đều tại ngươi! Đã kêu ngươi chạy nhanh rồi, bây giờ hay rồi, đầu của ta…”
Diệp Linh Lang đang vô cùng vội cũng bớt chút thời gian liếc mắt một cái, sau đó cũng bị dọa đến nổi cả da gà, bả vai run lên thiếu chút nữa đem Béo Đầu ném ra ngoài.
Cái này cũng quá ghê tởm rồi!!!
Dưới tình thế cấp bách Diệp Linh Lang theo bản năng nhấc kiếm lên, đem đầu của Béo Đầu gọt đi một chút.
……
Nó không còn là Béo Đầu nữa.
Edit: Thật ra ngoại trừ "nữ chủ" sẽ càng ngày càng đen thì những nhân vật ban đầu xuất hiện rất đáng ghét, về sau cũng chỉ đảm nhiệm làm điểm cười mà thôi.