• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Linh Lang không chạy không tránh ngược lại chính diện nghênh chiến làm Tạ Lâm Dật kinh ngạc không thôi, hắn không nghĩ tới nàng bất quá là một Trúc Cơ kỳ nhỏ nhoi lại tự tin như vậy.

Tự tin là chuyện tốt, nhưng nếu quá mức tự tin vậy chỉ làm bản thân chết thê thảm mà thôi, mà Diệp Linh Lang trước mắt cũng rất nhanh sẽ vì sự ngu xuẩn này mà trả giá thật đắt.

Đừng tưởng rằng tính kế được hắn vài lần thì có thể cưỡi lên đầu hắn, nếu không phải sư huynh của nàng ta vẫn luôn bảo hộ kín kẽ thì không biết đã sớm chết mấy trăm lần rồi!

Tạ Lâm Dật nhịn không được nhếch môi, lộ ra một nụ cười vạn phần đắc ý lại dữ tợn.

Nhưng mà, khi kiếm của hắn đυ.ng vào kiếm của Diệp Linh Lang, một lực lượng cường đại từ thân kiếm phản lại tay hắn, chấn đến bàn tay đều tê dại, ngay sau đó toàn thân cũng tê rần theo.
“Keng” một tiếng thanh thúy vang lên, Diệp Linh Lang lại một lần đánh gãy kiếm trong tay Tạ Lâm Dật.

Tạ Lâm Dật nhìn thanh kiếm chỉ còn một đoạn trong tay quả thật trừng muốn rách mí mắt, trong lòng hận ý điên cuồng mãnh liệt, cảm xúc kích động cũng không ngừng phóng đại, hắn vứt bỏ đoạn kiếm, vận chuyển linh lực toàn thân vào lòng bàn tay, chuẩn bị dốc hết toàn lực một chưởng đánh chết Diệp Linh Lang.

Diệp Linh Lang lúc này vẫn như cũ không lui lại, thân hình nhỏ nhắn kiên định đứng ở nơi đó, giống như đang nói cho mọi người biết, nàng trước nay đều không yếu!

Nàng đem Huyền Ảnh trong tay giơ cao lên, Huyền Ảnh bay đến giữa không trung trước mặt rồi xoay tròn, lòng bàn tay cũng bắt đầu thao tác một kiếm quyết, trong khoảnh khắc Huyền Ảnh từ một biến thành năm thanh kiếm, mũi kiếm toàn bộ chỉ vào Tạ Lâm Dật, khí tràng cường đại, khí thế giống như sóng biển lớn đang lao nhanh, không ngừng lấy thế.
Chiêu Thiên Thần Kiếm Quyết!

Diệp Linh Lang chỉ tay về phía trước, năm thanh Huyền Ảnh nháy mắt bay về phía Tạ Lâm Dật, chính diện nghênh đón một chưởng công kích kia.

Khoảng khắc này, mọi người xung quanh đều bản năng ngưng thở một chút, chăm chú dõi theo.

Chỉ thấy năm thanh kiếm đâm vào linh lực do Tạ Lâm Dật ngưng tụ ra, giằng co gần hai giây thì đâm xuyên qua tầng linh khí phía ngoài, bay qua đâm thẳng vào bàn tay của Tạ Lâm Dật.

Tạ Lâm Dật trăm triệu lần không nghĩ tới, hắn dốc hết sức ra một chiêu vậy mà bị Diệp Linh Lang đánh nát, mắt thấy năm thanh kiếm đã tới trước mặt, hắn nhanh chóng thu tay lại chuẩn bị tránh né.

Nhưng mà, năm thanh kiếm kia tốc độ nhanh đến kinh người, kiếm khí cường đại đủ để bao trùm cả người hắn, không cho hắn cơ hội nào đế tránh thoát .
Giống như sóng biển cao đang đổ ập xuống, kiếm khí trong khoảnh khắc đã toàn bộ trút xuống người Tạ Lâm Dật.

Năm thanh kiếm đâm vào thân thể, hoa máu đỏ tươi vẩy ra không trung, Tạ Lâm Dật ngay cả đứng cũng không đứng được, cả người nện mạnh lên mặt đất, máu tươi chảy không ngừng.

Diệp Linh Lang thu lại kiếm quyết, năm thanh kiếm một lần nữa hóa thành một, Huyền Ảnh bay về trong tay.

“Đại sư huynh!”

Nhóm đệ tử phía sau sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, cọng giá này thoạt nhìn yếu như vậy, kết quả lại vượt cấp đánh bại đại sư huynh của bọn họ! Vậy phải làm sao bây giờ?

Bọn họ hoang mang rối loạn xông lên nâng Tạ Lâm Dật dậy, mới vừa nâng dậy hắn lại phun ra một búng máu nữa.

Tạ Lâm Dật còn không thể tiếp thu chuyện hắn sẽ bị Diệp Linh Lang Trúc Cơ kỳ đánh bại, hơn nữa nàng vẫn là người cuối cùng trong lần thu đồ đệ này, là một cái phế tài mà những tông môn rác rưởi kia đều chướng mắt!

Tại sao lại như vậy? Nhất định là do hắn đã bị thương trước đó, lại chạy một ngày một đêm, tinh thần luôn luôn căng chặt cộng thêm cảm xúc mất khống chế, mới ảnh hưởng đến việc phát huy thực lực.

Đúng, nhất định là như vậy!

Diệp Linh Lang người này vô cùng giảo trá, nàng cố ý chọn lúc này đánh bại hắn, chính là muốn đạp lên tôn nghiêm của hắn chứng minh bản thân mà thôi.

Buồn cười, quá buồn cười, thứ chứng minh giả dối này ai sẽ công nhận? Nàng vẫn là cái phế vật thiếu chút nữa không vào được Tu Tiên giới mà thôi!

Lúc này, Tạ Lâm Dật lại nôn ra một ngụm máu lớn.

Mắt thấy hắn sắp chịu đựng không nổi, các đệ tử Thất Tinh Tông khẩn trương không thôi, liên tục thúc giục: “Đại sư huynh, mau đem bùa bảo mệnh lấy ra dùng đi!”

Đây là lá bùa mà mỗi một đệ tử Thất Tinh Tông khi ra cửa đều sẽ nhận được, do tông môn cố tình chuẩn bị, để lúc rơi vào tuyệt cảnh thì đệ tử cũng có được một cơ hội sống sót.

Chỉ cần dùng bùa bảo mệnh, bọn họ lập tức có thể thuấn di ra một khoảng cách, ngẫu nhiên dừng lại ở một nơi an toàn.

“Ta không cần! Còn không phải là một Trúc Cơ kỳ thôi sao? Còn không phải là Thanh Huyền Tông kém cỏi nhất của Tu Tiên giới thôi sao? Ta là đại sư huynh của Thất Tinh Tông, ta tuyệt đối sẽ không cúi đầu trước bọn họ!”

Lúc Tạ Lâm Dật còn đang kêu gạo, một đệ tử phía sau đã nhân lúc hắn không phòng bị, trộm dò vào trong nhẫn của hắn tìm bùa bảo mệnh.

“Nàng bất quá là ỷ vào ta đang bị thương, có bản lĩnh…”

Tạ Lâm Dật còn chưa nói xong thì tấm bùa bảo mệnh của hắn đã bị đồng môn xé xuống, nháy mắt hắn đã biến mất trước mặt mọi người.

Mà những đệ tử khác nhanh chóng dọn ra trận pháp, lần thứ ba sử dụng kiếm trận tổ truyền kia để chạy trốn.

Diệp Linh Lang lúc này làm một thuật thanh khiết, đem Huyền Ảnh rửa sạch sạch sẽ.

Chiêu Thiên Thần Kiếm Quyết nàng chỉ mới luyện được tầng thứ nhất, tạm thời chưa thể tiến thêm, cho nên một lần chỉ có thể hóa ra năm thanh kiếm.

Năm thanh kiếm cùng lên vậy mà cả Tạ Lâm Dật đang bị thương cũng chưa thể gϊếŧ chết, như vậy nàng cần phải nỗ lực hơn nữa.

“Tiểu sư muội! Kiếm quyết vừa nãy cũng quá lợi hại rồi! Rất là ngầu đó! Muội lại có thể vượt cấp đánh bại Kim Đan kỳ Tạ Lâm Dật! Đó chính là đại đệ tử của Triệu Dương Hoa, trưởng lão Thất Tinh Tông đó!” Mạc Nhược Lâm nhịn không được kêu lên.

“Trời ạ, nếu không phải hôm nay thấy được muội ấy phát uy, ta còn tưởng rằng muội ấy chỉ là một phù tu thôi, cũng giống như tỷ muội chúng ta có thiên phú cực cao ở phương diện khác, nhưng sức chiến đấu vô cùng yếu kém.” Hoa Thi Tình cũng rất là kích động.

Trước đó, khi ở bên ngoài nhìn thấy Diệp Linh Lang nướng Kim Sí Điểu, Đông Phương Tẫn liền biết nàng không hề đơn giản, nhưng không nghĩ tới nàng ngoại trừ có thể điều khiển lửa rất mạnh, có thể trị liệu thì kiếm thuật cũng lợi hại như vậy.

Rất nhiều người chỉ muốn ưu tứ một phương diện trong số đó đã khó khắn lắm rồi, nàng hình như ở bất luận phương diện nào cũng đều ưu tú! Trên đời này lại còn có một thiên tài kinh tài tuyệt diễm đến vậy!

Hắn có dự cảm, Diệp Linh Lang tương lai nhất định sẽ có thành tựu rất lớn, thậm chí có thể làm mưa làm gió!

Trong lúc tất cả mọi người kinh ngạc đến rớt cằm thì chỉ có Quý Tử Trạc hơi hơi mỉm cười.


“Tiểu sư muội, muội lại tiến bộ rồi.”

Hắn dù sao cũng từ trong tông môn cùng nàng đồng hành, một đường đánh đến đây, hắn biết thực lực của nàng, chỉ là không nghĩ tới tiến bộ mỗi một lần đều nhanh như vậy, nhanh đến làm người đột nhiên không kịp phòng ngừa.

“Thất sư huynh, tu vi của muội vẫn là quá thấp, nếu lúc nãy mà muội là Trúc Cơ trung kỳ thì Tạ Lâm Dật không thoát được một kiếp rồi đúng không?”

Quý Tử Trạc sửng sốt một chút, hắn rất là khϊếp sợ.

“Tiểu sư muội, ta vẫn luôn cho rằng ngươi chỉ khi đối đãi với các sư huynh mới yêu cầu hà khắc như vậy thôi.”

Diệp Linh Lang ngẩng đầu lên, nhìn hắn hơi cau mày.

“Thất sư huynh, huynh vừa nhắc nhở như vậy muội mới nhớ ra, pháp quyết hệ thủy của huynh dừng ở tầng thứ ba hình như hơi lâu rồi.”

“……”

Hắn sao lại miệng tiện đi nói một câu như vậy chứ?

Lúc này, Diệp Linh Lang lại lộ ra một nụ cười đáng yêu.

“Thất sư huynh, từ tối nay muội sẽ kiến tạo một phòng càng thoải mái hơn, cố gắng tu luyện nha.”

.................

Một bên khác, nhóm đệ tử Thất Tinh Tông sau khi chạy thoát thì bắt đầu sử dụng biện pháp đặc biệt của tông môn, tìm kiếm Tạ Lâm Dật bị bùa bảo mệnh tiễn đi.

Rốt cuộc, sau một canh giờ tìm được Tạ Lâm Dật ngã trên mặt đất bất tỉnh nhân sự.

“Đại sư huynh!”

Bọn họ vội vội vàng vàng vọt qua.

“Không đúng nha, bùa bảo mệnh ngoại trừ có thể làm người rời đi, còn có thể trong khoảng thời gian ngắn nhanh chóng trị liệu một lần, trợ giúp khôi phục thân thể mà. Đại sư huynh trước khi dùng cũng chưa hôn mê, sao bây giờ lại thế này?”

Lúc này, có vài đệ tử cúi xuống kiểm tra tình huống của Tạ Lâm Dật.

Sau đó mọi người lẫn nhau trầm mặc một hồi.

Hắn vậy mà ngủ rồi.

Hắn vậy mà ngủ được.

Còn ngủ giống như chết vậy!

Lúc này, không biết ai hô lên một tiếng: “Hả, ta hình như nhìn thấy Dung Nguyệt sư muội!”

Tạ Lâm Dật vèo một chút mở to mắt ngồi thẳng lên.

“Dung Nguyệt? Dung Nguyệt nàng ở đâu?”

……

Những đệ tử khác thần sắc phức tạp nhìn hắn trầm mặc một hồi, rốt cuộc có một đệ tử tốt bụng chỉ một hướng cho hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK