Nụ hôn chấm dứt, Lăng Sở Dạ dịu dàng xoa đầu cô gái nhỏ, nét mặt hiện rõ vẻ đắc thắng trong cuộc cá cược lần này.
Xem ra bệnh của Mễ Bối không nặng đến mức hoàn toàn mất hết lý trí, cô vẫn nghĩ cho anh, cô vẫn chọn anh mặc dù bản thân đang rất khó chịu.
- Hức...hưm...
Nhìn cổ tay nhỏ vì ma sát mà trở nên đỏ ửng, Lăng Sở Dạ thương xót, cởi xiềng xích cho Mễ Bối.
Vừa được thả tự do, Mễ Bối đã vội nắm lấy tay anh, kiểm tra những đường cắt sâu hóm mà rơm rớm nước mắt, mếu máo đáng thương.
- Máu... hức, máu nhiều quá...
Cơ thể thanh mảnh không ngừng run rẩy, khó khăn lắm Mễ Bối mới nói được câu trọn vẹn bởi lẽ cơn nghiện trong cô vẫn chưa hề thuyên giảm.
Nhưng vì lo lắng cho anh, Mễ Bối đã lấy hết sức bình sinh mà đè nén, gằn lại.
- Anh... anh có đau lắm không?
- Không sao... anh không có đau.
Lăng Sở Dạ lắc đầu, gạt đi tất cả. Anh nhẹ nhàng bưng lấy gương mặt dàn dụa nước mắt ấy, một lần nữa chụt nhẹ lên cánh môi non mềm rồi chậm rãi kéo Mễ Bối vào trong lòng.
Tuy Lăng Sở Dạ đã nói như vậy, nhưng Mễ Bối vẫn không an tâm, cô ngước mặt lên, thỏ thẻ yêu cầu:
- Gọi bác sĩ đi, đừng... hức... đừng để trần như vậy, sẽ nhiễm trùng mất.
Nghe lời Mễ Bối, mười lăm phút sau bác sĩ cũng đã được mời đến nhà.
Bộ đồ ướt sũng, đẫm chất đỏ trên người anh đã được thay ra, bác sĩ hiện tại đang tiến hành rửa ráy và cầm máu cho Lăng Sở Dạ.
Trong suốt quá trình sơ cứu, Mễ Bối ngồi trong lòng anh không sót một giây nào.
Đôi chân dài khẳng khiêu quặp chặt lấy thắt lưng rắn chắc, tựa má vào cơ ngực nở nang, mi mắt khép hờ tận hưởng hương vị nam tính thuộc về riêng anh.
Cô lúc này đã ổn định được đôi phần, không còn cảm giác khó chịu nhiều như ban nãy nữa, nhưng thi thoảng vẫn phát ra tiếng ậm ự oán trách trong cổ họng.
- Ngài hạn chế để vết thương chạm nước, không ăn thịt bò, rau muống, hải sản để tránh để lại sẹo lồi.
Một lúc sau, mọi việc cũng đã ổn thỏa. Cánh tay anh đã được quấn băng trắng xoá.
Bác sĩ kê cho anh vài liều kháng sinh, kĩ càng dặn dò rồi cũng thu dọn hành lý, nhận phong bì từ Nhã quản gia rồi ra về.
Lăng Sở Dạ ngoái đầu nhìn ra khung cửa sổ, bầu trời ngoài ấy vẫn còn rất sáng. Anh không thể cùng Mễ Bối nghỉ ngơi vào lúc này.
Haizz!
Lăng Sở Dạ cúi đầu nhìn con sam bu bám trên người mình mà thở hắt một hơi. Cuối cùng thì quyết định giữ nguyên tư thế ấy, bồng cả Mễ Bối sang thư phòng làm việc.
Ngồi vào ghế, Lăng Sở Dạ vừa vỗ nhẹ lưng cô, vừa nhấc điện thoại gọi cho Chu Tiết.
"Tôi không có làm!"
"Các người đừng có đổ tội cho tôi!"
"Được rồi, được rồi! Tôi tin cô."
Đầu dây bên kia nhanh chóng được kết nối, và truyền đến cuộc đối thoại rõ mồn một giữa Chu Tiết và Angel.
Hết chống lại anh, bênh vực, giờ lại tình cảm, dịu dàng với Angel như vậy Lăng Sở Dạ sinh nghi, anh cau mày, đợi chờ Chu Tiết xong việc, chú ý đến cuộc gọi thì mới hắn giọng ra lệnh:
- Trong vòng nửa giờ, bằng mọi giá phải ém tin tức kia xuống cho tôi.
- Rõ... nhưng mà Angel...
- Tôi cho cậu hai ngày để chứng minh cô ta trong sạch.
- Cảm... cảm ơn thống đốc.
Cuộc gọi kết thúc, Lăng Sở Dạ vứt xó điện thoại lên bàn, mệt mỏi nhoài người tựa vào ghế, ánh mắt không tiêu cự đăm đăm hướng lên trần nhà suy ngẫm.
Đúng nửa giờ sau, các cơ bị đè đến mất cảm giác, Lăng Sở Dạ khó khăn trở người, ngồi lên thẳng thốm.
Anh thản nhiên thả một nụ hôn lên đỉnh đầu Mễ Bối, sau đó mang một tâm thế hồi hộp mở máy tính lên kiểm tra tình hình. Thì không kiềm được mà gật gù khen lấy Chu Tiết.
- Tốt lắm!
Tuy bài viết ấy vẫn chưa được gỡ bỏ, nhưng đang dần chìm đi trước các hotsearch khác được đẩy lên.
Không căn cứ, không bằng chứng, chỉ là lời kể suông thì dân cư mạng sẽ dần cho rằng đấy chỉ là tin đồn nhảm, một chiêu trò quảng bá bẩn của một cá nhân hay doanh nghiệp nào đó. Và rồi sẽ rất nhanh thôi, họ sẽ không còn chú ý đến bài báo đấy nữa.
Mễ Bối của anh sẽ được an toàn, sẽ không phải nhận những lời chỉ trích. Đơn giản vậy thôi, đã khiến Lăng Sở Dạ hạnh phúc đến đỏ cả mắt.
Đợi sau một thời gian, khi Mễ Bối cai nghiện thành công thì anh sẽ chính thức nắm lấy tay cô mà công khai với quần chúng nhân dân của mình.
Nghĩ đến đây, Lăng Sở Dạ vui mừng đến nhịp thở rộn ràng, lòng ngực bất giác mạnh mẽ phập phồng, vô tình đánh động đến Mễ Bối.
Cô nhíu mày, uể mới mở mắt, ở góc độ này, Mễ Bối ngước lên thơm nhẹ lên cằm Lăng Sở Dạ, rồi e dè hỏi:
- Tại sao anh lại giấu em?
Lăng Sở Dạ không nhanh không chậm, trả lời:
- Anh sợ em khó xử, muốn em tự nói ra. Nhưng em lại chọn cách giấu anh. Là vì sao vậy?
Mễ Bối ái ngại, cúi đầu không dám nhìn anh nữa, thỏ thẻ:
- Em sợ mình trở nên xấu xí trong mắt anh, sợ bị anh ruồng bỏ... ui da, anh cú em...
Nhưng đang nói thì bị anh gõ đầu, cô ôm trán, phồng đôi má lên mà giận dỗi.
Ánh mắt cưng chiều dành cho cô gái nhỏ, Lăng Sở Dạ bưng mấy gương mặt phụng phịu ấy, nhắm vào đôi môi mà mổ xuống liên hồi.
Đến khi chán chê mới chịu dứt ra, vừa cạ sát vào chóp mũi cô, vừa nói:
- Ngốc ạ! Anh yêu bé còn không hết đây này.
Thoáng nghe thấy cách xưng hô lạ kì từ Lăng Sở Dạ, Mễ Bối bỗng chốc rùng mình, nổi cả da khủng long. Cô véo nhẹ vào hông của anh, càu nhàu:
- Ghê quá, bé cái gì mà bé! Sến súa chết đi được.
- Bé yêu, bé cưng, anh cứ thích gọi đấy thì sao nào?
Lăng Sở Dạ rộ lên cười như được mùa. Cánh tay bị thương giơ lên vô tình va vào tầm mắt của Mễ Bối, cô vội chụp lấy, xót thay.
Không khí vui nhộn cũng bị dập tắt kể từ giây phút ấy, Lăng Sở Dạ chạm nhẹ lên những giọt lệ vướng trên mi cô, thận trọng rút tay về, trầm giọng.
- Những vết thương này có tăng thêm nữa hay không là tùy thuộc vào em đấy! Bé cưng à...
- Em... em biết rồi.
[...]
Rengg... Rengg...Rengg.
Sáng sớm hôm sau, khi mặt trời vừa ló dạng được một nửa thì Lăng Sở Dạ đã bị làm phiền bởi tiếng chuông đỗ inh ỏi bên tai.
Đêm qua phải thức chăm Mễ Bối đến tối muộn, nên hiện tại anh có chút đuối sức, khó mà tỉnh táo ngay được.
Phải đến hồi chuông thứ mười, thì Lăng Sở Dạ mới lười biếng, mắt nhắm mắt mở chộp lấy điện thoại, mò mẫm ấn nút nghe.
- Alo?
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói hấp tấp, pha lẫn hoảng loạng của Chu Tiết:
- Không xong rồi... không xong rồi. Thống đốc của tôi ơi, ngài đừng ngủ nữa... e rằng lần này không thể cứu vãn được nữa rồi.
Bụp.
Dứt lời, Lăng Sở Dạ không đợi Chu Tiết kể rõ ngọn ngành, anh đã lập tức ngắt máy, tự mình đi tìm hiểu.
- Không... không...
Thì như chết điếng khi phát hiện mọi chuyện đang chuyển biến rất xấu, đi ngược lại với những gì mà anh đã vạch ra.
Trên mạng đột nhiên xuất hiện nham nhảm đoạn video về cuộc trò chuyện giữa anh và bác sĩ ở bệnh viện hôm đó, thậm chí danh tính của Mễ Bối mà anh kĩ lưỡng che đậy cũng đã bị lộ ra.
Bên dưới phần bình luận, mọi người đã dần thay đổi, họ tin vào những gì được đăng tải, và đang dành hàng triệu lời lẽ cay nghiệt dành cho vợ của anh, con số ấy vẫn không có dấu hiệu ngừng lại.
- Mẹ kiếp!
Đọc được những lời lẽ xúc phạm đến Mễ Bối, Lăng Sở Dạ điên tiết chửi thề, thẳng tay phang điện thoại vào góc tường.
Rầmm...
Âm thanh lớn khiến Mễ Bối nằm bên cạnh giật mình thức giấc.
- Aaa... anh làm sao thế?
Trong khi Mễ Bối lom khom bò dậy, thì Lăng Sở Dạ bất thình lình lao đến, giật đè cô về lại giường, khảm cô thật chặt vào lòng, rồi nghẹn ngào nơi cổ họng.
- Họ bắt đầu tấn công em rồi... hay là anh mang em đi cất nhé?