- Ngài không sao là ổn rồi, làm tôi còn tưởng...
- Lăng thống đốc! Ngài nhìn đi, tôi sụt đi vài cân cũng vì ngài đấy.
Đối diện với Lăng Sở Dạ, Chu Tiết mừng vui hơn bao giờ hết. Bấy lâu qua cứ đi đi lại lại tìm kiếm tung tích của anh.
Đến thời gian chăm sóc bản thân Chu Tiết cũng không màng đến. Tóc tai, râu ria đã lúng phúng, như già đi mười tuổi.
Hiện tại đã là ba ngày sau, kể từ hôm Mễ Bối phát hiện ra Lăng Sở Dạ. Hai người cũng đã chuyển về nhà nghỉ ngơi. Chuyện anh còn sống cũng được giữ kín.
Hôm nay Chu Tiết mới có thời gian đến thăm anh.
- Được rồi, tôi biết tấm lòng của cậu. Nghe nói trong đám người hôm đó, có một tên còn sống sót đúng không?
Chu Tiết hớn hở đẩy điện thoại về phía anh, đáp:
- Phải, dưới sức ép của tôi tên đó đã chịu khai ra kẻ đứng sau, tôi có ghi hình lại nữa này.
Lăng Sở Dạ liếc nhìn, vài giây sau đã không màng xem nữa. Anh tắt đi, trả về cho người đối diện.
- Tình hình bên Serya thế nào?
- Lưu Bằng liên tục đưa ra những chính sách cải cách gây bất lợi, các loại thuế đồng loạt tăng lên đến ba mươi phần trăm khiến dân chúng hết sức phẫn nộ.
- Đã lại có vô số cuộc biểu tình nổ ra, nhưng Lưu Bằng ngang nhiên dùng quyền lực đàn áp.
- Chưa dừng lại ở đó, một vài hòn đảo của Serya đã bị Lưu Bằng âm thầm bán đi, không ai hay biết.
Lăng Sở Dạ cười khẩy, không quá bất ngờ trước những sự việc đang diễn ra, bê lấy tách trà nhâm nhi hưởng thụ.
- Phó tư lệnh, cục trưởng, sư đoàn... họ không có động thái nào sao?
- Họ dường như có góp ý về việc tiền thuế, nhưng không thể lung lay được ông ta. Ngài cũng biết rồi đấy! Quyền hạn của thống đốc ở Serya là lớn nhất, trừ phi chuyện xấu của ông ta bị vạch trần mà thôi.
- Vậy thì làm đi!
- Vâng, tôi đã hiểu.
Chu Tiết cúi người chào tạm biệt, rồi rời đi thực hiện nhiệm vụ được giao.
Lăng Sở Dạ trầm ngâm, ngoái nhìn ra khung cửa sổ. Sở dĩ anh còn muốn để lão Lưu Bằng tận hưởng cảm giác ngồi trên chiếc ghế ấy lâu thêm một chút, cũng như là một sự trừng phạt cho toàn nhân dân Serya vì khi trước đã quay lưng lại với anh.
Nhưng Lưu Bằng đã chạm đến giới hạn của Lăng Sở Dạ, dám điều người sang đây muốn diệt khẩu gia đình nhỏ của anh. Nếu không phải vì anh mạng lớn, phúc lớn thì có lẽ ông ta đã toại nguyện.
- Sở Dạ chồng ơi! Hình như bụng của em nhô lên rồi!
Mễ Bối bất ngờ từ phía sau ôm lấy anh. Giọng nói nũng nịu của vợ nhỏ bên tai giúp Lăng Sở Dạ hoàn hồn.
Anh kéo cô ngồi lên đùi mình, cẩn trọng vén áo lên kiểm tra.
- Lăng Sở Dạ! Anh có chán em không?
- Bảo bối nói nhảm gì đấy?
- Em nghe bảo rằng khi phụ nữ mang thai, nhan sắc sẽ tàn phai rất nhiều. Trong ba tháng đầu lại không thể cùng chồng quan hệ, họ sẽ mây mưa với... ưm.
Không để Mễ Bối hết lời, Lăng Sở Dạ đã chặn lấy miệng nhỏ bằng một nụ hôn nơi đầu môi.
- Anh là dạng đàn ông bạc tình bạc nghĩa thế sao? Bảo bối yên tâm, vợ ai chứ vợ anh sẽ không bao giờ tàn phai. Chồng em cam đoan sẽ chăm sóc cho em và con từng li từng tí, không để em phải chịu thiệt thòi.
- Nhiệm vụ của em là tận hưởng những gì anh mang lại. Em chỉ khổ vào ngày lên bàn sinh mà thôi.
Mễ Bối cảm động, vùi mặt vào hõm cổ của Lăng Sở Dạ tịnh dưỡng.
Ánh nắng vàng nhạt của hoàng hôn xuyên qua ô cửa sổ, chiếu soi vào đôi nam nữ, cảm giác thật ngọt ngào, yên bình đến lạ thường.
Có lẽ ngay lúc này, họ chỉ ước ao thời gian sẽ ngưng đọng mãi mãi.
Hạnh phúc chỉ đơn giản là thế, yêu một người bình thường, cùng nhau trải qua một đời bình thường.
[...]
Ngày hôm sau - tại Serya.
- Khốn khiếp, là kẻ nào? Không phải tên Sở Dạ đấy chết rồi sao?
Sáng sớm, trong thư phòng ở Lưu Gia.
Lưu Bằng đã nổi trận lôi đình, mặc nhiên chửi lớn vang ra cả bên ngoài.
Nguyên do là trên khắp nền tảng mạng xã hội, trang báo truyền thông lớn đều đăng tải vô số tội ác, việc làm ô nhục của Lưu Bằng trong quá khứ, cho đến hiện tại.
Không chỉ là lời nói suông cáo buộc vô cớ, mọi tội danh được liệt kê đều kèm theo bằng chứng, hình ảnh rõ ràng.
Lạm quyền, tham nhũng, tiếp tay, cấu kết với quân thù, bán nước, cuộc sống đời tư thác loạn, giết người và kể cả vụ ám sát mới đây, tất tần tật dài như một tờ sớ khiến người dân cũng phải ngán ngẫm.
Nghĩ rằng chuyến này đã không còn cách nào cứu vãn, không thể ngồi yên chịu trận, Lưu Bằng gấp gáp mở két sắt, thu dọn tiền bạc muốn bỏ trốn.
Ổn thỏa rồi, nhưng Lưu Bằng lại rơi vào thế bí bách. Ông ta khẽ vén rèm cửa sổ, khung cảnh lúc trước ở Lăng Gia một lần được được tái hiện tại căn biệt thự này.
Người dân phủ kín bổn bể, tiếng còi báo động của cảnh sát réo lên in ỏi. Một lối thoát cũng không chừa chỗ ông.
Hết cách, Lưu Bằng chỉ có thể tạm trèo lên gác mái, nhưng chỉ vừa leo được nửa thân người, cảnh sát đã tông cửa ập vào bên trong. Họ ra sức tóm chân, kéo mạnh.
- Buông ra, các người dám...
Mặc Lưu Bằng giãy đạp, họ vẫn không buông tay, giằng co một lúc lâu, cuối cùng cũng thành công lôi được ông ta xuống dưới.
- Lưu Bằng mau khoanh tay chịu trói.
- Hỗn xược, các người quên tôi là ai rồi à? Có tin tôi tống cổ mấy người vào ngục không?
Một vị cảnh sát vung nắm đấm vào mặt lão ta, bắt lấy cổ áo gào thét vào mặt.
- Đến giờ phút này rồi mà ông vẫn còn cao ngạo như thế. Kẻ nào vào ngục còn chưa rõ đâu.
- Không... buông ra, Lăng Sở Dạ, Lăng Sở Dạ mày là thằng khốn.
Lưu Bằng vùng vẫy hòng trốn thoát, nhưng vô dụng. Ông ta điên cuồng chửi rủa thất thanh.
- Tiền của ông này.
- Thuế của ông này.
- Đi chết đi, lão già xấu xa.
Cảnh sát áp giải ông ta ra đến bên ngoài, người dân trông thấy liền kích động ném trứng thối, cà chua dập vào mặt lão ta. Đến mức cảnh sát phải ra sức dùng khiên chắn đỡ vì bị vạ lây.
- Mong mọi người bình tĩnh, nhường đường để chúng tôi đưa người về đồn.
Người dân đồng loạt rẽ sang hai bên, đến bây giờ họ mới chợt nhận ra được chỉ có Lăng Sở Dạ là tốt nhất, chỉ có anh thì đất nước mới được thái bình, dân chúng ấm no.
Họ cùng nhau dùng tên anh làm khẩu hiệu:
- Lăng Sở Dạ! Lăng Sở Dạ! Lăng Sở Dạ! Mong ngài quay về.
[...]
Ở bên này, thông qua màn hình tivi, phóng sự báo chí mà Lăng Sở Dạ đã được chứng kiến tất cả.
Anh đã làm được, những nỗi đau ngày hôm đó anh phải gánh chịu nay đã trút tất thảy lên đầu lão Lưu Bằng, thậm chí là gấp cả ngàn lần.
Trong vòng một tháng cuối ở Serya, anh và Chu Tiết đã phải khổ sở rất nhiều. Chạy đôn chạy đáo thu thập bằng chứng chỉ để có ngày hôm nay.
Mãn nguyện với kết quả thực tại, hốc mắt anh dần đỏ hoe, cảnh tượng này vô tình bị Mễ Bối từ phòng bếp đi ra bắt gặp.
Cô lẳng lặng bước đến, thản nhiên ngồi lên đùi Lăng Sở Dạ như một thói quen. Bưng lấy gương mặt ấy, thả một nụ hôn vào đuôi mắt đã có chút ươn ướt.
- Lăng Sở Dạ, đừng bận tâm nữa. Em thích cuộc sống hiện tại, em không thích làm thống đốc phu nhân. Nhưng anh là chồng em, nên mọi quyết định của anh, em đều sẽ tôn trọng.
Mễ Bối không trốn tránh, trực tiếp nói ra suy nghĩ trong lòng. Danh phận cao quý đối với cô rất vô nghĩa, thậm chí là có phần ghét bỏ.
Nhưng cô biết, nếu cứ đinh ninh cứng đầu, chỉ nghỉ cho bản thân thì sẽ gây càng nên áp lực cho Lăng Sở Dạ mà thôi.
Mễ Bối không muốn! Thật sự không muốn!
- Cảm ơn em!