• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xem ra vẫn còn biết mình đến trễ cơ đấy!

- Này tôi nói ngài nghe nhé! Tuy ngài chức cao quyền rộng hơn chúng tôi. Nhưng dính vào thị phi, nếu không cho chúng tôi một câu trả lời xác đáng thì đừng trách chúng tôi hợp lực kéo ngài ra khỏi chiếc ghế đó.

Trước những lời lẽ không mấy thiện chí của các nhà chính trị, Lăng Sở Dạ cũng chỉ biết lắc đầu cười trừ.

Rầmm...

- Các người bị gì vậy? Tại sao không nghĩ đến những công lao của ngài ấy?

Một vị cục trưởng không đồng tình, bực tức đập bàn đứng phắt dậy, chỉ mặt từng kẻ mà đôi co.

- Phó tư lệnh! Ông quên con trai ông là được ngài Lăng cứu về sao?

- Tổng cục! Không có ngài Lăng thì ông đã bị đầy ra ngoài đảo rồi.

- Sư đoàn trưởng! Không phải ngài ấy nhanh tay thì ông đã chết vào năm đó rồi.

- Mấy người thật là vô ơn!

...

Rất nhiều, rất nhiều kẻ bị réo tên. Đa phần đều là những chuyện của nhiều năm về trước được nhắc lại.

Vậy mà khi nghe thấy, ai nấy cũng đều trơ ra, tâm can không vì thế mà đánh động.

Lăng Sở Dạ thở dài, đưa tay trấn an vị cục trưởng, để ông ấy bình tĩnh ngồi xuống.

Trong ánh mắt của anh hiện rõ nỗi chua xót.

Cũng thật khó trách, bởi trừ ai đó, thì ở đây đều là những con người liêm minh, chính trực, công tư phân mình, vì nước vì dân mà làm việc cống hiến, noi theo kẻ cầm quyền mà phát huy.



Nhưng bấy giờ, hình tượng cao đẹp về kẻ cầm quyền ấy đã sụp đổ, không còn như trong tiềm thức, thì họ có quyền phẫn nộ, lên án là lẽ thường tình.

Lăng Sở Dạ nghiêm nghị đứng lên, đợi mọi người hướng ánh nhìn về mình, anh mới thừa nhận.

- Về tin tức trên mạng... tất cả đều là sự thật.

- Tôi đã lấy vợ vào tháng ba, sau đó cô ấy vì cứu tôi mà gặp nạn rồi mất tích.

- Tôi vừa tìm thấy vợ mình trong chuyên án vừa rồi, cô ấy chung sống với Nô Dược, và nghiện một loại kẹo được tẩm chất cấm.

Lăng Sở Dạ kể đến đây thì lặng im, cúi đầu nhìn xuống mặt bàn, che giấu đi cảm xúc hỗn độn trên gương mặt.

Mọi người lại một lần nữa nổi lên một cuộc thảo luận, họ không bỏ qua một chi tiết nào, điềm đạm, kĩ càng xem xét từng khía cạnh.

- Nói như vậy là vợ ngài là bị người ta hãm hại?

Mi tâm họ cũng dần dãn ra, chỉ có tổng tư lệnh Lưu Bằng là đứng ngồi không yên, lập tức thêm dầu vào lửa.

- Lấy cái gì để chứng minh cô ta là bị hại?

- Hoặc cứ cho là vậy đi, nhưng việc ngài che giấu, không mang cô ta đến trại cai nghiện như những người khác thì đã không đúng rồi!

Dứt lời, một làn sóng mới ập đến, quả thật Lưu Bằng nói không sai, kéo mọi người hùa theo mà đồng tình.

Lăng Sở Dạ cố giữ bình tĩnh, yết hầu chuyển động, nuốt xuống một ngụm khí lạnh để không nhào đến xiêng chết lão già này ngay tại đây.

Đúng hay không? Anh rõ nhất!

Không cần lão ta nhắc nhở. Lăng Sở Dạ tự nhận thức được việc đã thiên vị cho Mễ Bối là sai, nhưng vẫn mù quáng đâm đầu.

Bởi anh thà sai với cả thế giới, còn hơn sai với người mình yêu!

Trại cai nghiện là một xã hội thu nhỏ, đầy khắc nghiệt, với những kẻ lưu manh, côn đồ. Làm sao anh có thể nhẫn tâm để bảo bối nhỏ của mình vào đấy được chứ!

Trong chớp mắt, Lăng Sở Dạ đã khôi phục trạng thái ban đầu, anh kính cẩn nghiêng người, thành khẩn nói:

- Tôi thật lòng xin lỗi...

Không để anh nói hết phần mình, Lưu Bằng lại một lần nữa hiên ngang đánh gãy.

- Xin lỗi không giải quyết được vấn đề thưa ngài!

Nghe vậy, Sư đoàn trưởng gật đầu, đứng lên tham gia vào cuộc trò chuyện:

- Tổng tư lệnh nói chí phải. Vấn đề không nằm ở chúng tôi mà là dân chúng ngoài kia, họ đang rất bất mãn, phẫn nộ.

- Nếu không sớm giải quyết triệt để, e rằng vụ việc này trở thành miếng mồi béo bở cho bọn giặc ngụy chi phối dân ta.



Hết lời, ông ta trở về ghế ngồi.

Mọi người sau một hồi chú tâm nghe ông ta phát biểu cũng đồng loạt gật gù, vô tay tán thành.

Dưới sức ép của đám đông, Lăng Sở Dạ không hề hoảng trí mà thở dài một hơi, nói:

- Đương nhiên lời nói cần đi đôi với hành động. Hôm nay, Lăng Sở Dạ tôi sẽ chủ động từ chức để chuộc lại lỗi lầm. Nhường vị trí này cho người kế nhiệm tiếp theo cai quản.

- Chỉ mong mọi người có thể để tôi tự điều trị cho vợ của mình.

Trước giải pháp mà Lăng Sở Dạ đưa ra, ngoài Lưu Bằng đằng kia đang đắc ý, hả hê thì mọi người ai nấy đều một vẻ như nhau.

Những đôi mày rậm rạp, nghiêm nghị bất giác nhíu chặt đến tột độ, đầy vẻ hoài nghi bất ngờ.

Họ hỏi lại:

- Ngài không đùa chứ?

Lăng Sở Dạ không một chút do dự, thản nhiên gật đầu xác nhận thêm một lần nữa.

Mọi người đều thấy, nhưng chỉ có cục trưởng là người duy nhất trở nên sốt ruột, thấp thỏm.

- Thống đốc... tôi tôn trọng quyết định của người.

Ông ấy ngập ngừng, muốn nói nhưng khi bắt gặp được cái lắc đầu ngăn cản từ Lăng Sở Dạ thì ngậm ngùi, giấu nhẹm tất thảy.

Tuy bấy giờ mọi ước ao, tham vọng ấp ủ bao năm qua của Lưu Bằng đã đạt được ý nguyện, nhưng hắn ta nhất quyết không buông tha cho Mễ Bối.

- Từ chức thì được. Nhưng còn về vợ của cậu, vẫn nên theo luật mà làm thì hơn.

Còn chưa lên làm thống đốc, vậy mà Lưu Bằng đã cao ngạo đến vậy.

Không sử dụng kính ngữ như mọi khi, còn vênh váo với thái độ khinh thường Lăng Sở Dạ.

Bởi có lẽ kể từ lúc hai chữ "từ chức" được thốt lên, thì Lăng Sở Dạ đã không còn là cái đinh gì trong mắt ông ta cả.

Lăng Sở Dạ chấp tay sau lưng, giữ im lặng.

Rầmm...

Năm phút trôi qua, Lăng Sở Dạ đã không khống chế được cơn nóng giận mà đập mạnh khiến mặt bàn rung chuyển.

Anh đã đợi, đã nung nấu một hi vọng mọi người sẽ vì tình nghĩa năm xưa mà đứng lên phản đối, nói đỡ giúp anh lần này.

Nhưng không... thứ mà anh nhận được chỉ là một mớ thất vọng mà thôi!



Chỉ trong nháy mắt, con ngươi của người đàn ông đã trở nên sắc lạnh, anh nhìn vào họ mà gằn giọng:

- Nếu các người đã vô tình như thế thì được rồi!

- Lưu Bằng! Ông cứ tận hưởng vị trí này cho tốt.

Nói xong, Lăng Sở Dạ dứt khoát bỏ đi một mạch, thoát khỏi căn phòng ngột ngạt, bí bách này.

Ra đến trước lối đi, anh chợt khựng người, tấm lưng quay về phía họ, khoé môi chủ động nhếch lên tạo nên một đường cong bí hiểm, tâm tư khó đoán.

Sau đó đút tay vào túi, ung dung bước đi. Không còn lưu đọng dáng vẻ hì hục, vội vã trốn chạy như trước nữa.

Tuy hiện tại anh đã thua, nhưng sẽ rất nhanh thôi, những con người ở đây, những kẻ đã vùi dập anh vào lúc này sẽ phải hối hận mà chủ động tìm đến anh.

Rengg...

Vừa ra đến ngoài bãi đổ xe, thì điện thoại trong túi Lăng Sở Dạ đổ chuông.

Biết được là Chu Tiết gọi đến, anh không chần chừ mà nghe máy.

Không đợi Lăng Sở Dạ alo, đầu dây bên kia đã truyền đến giọng nói hớn hở, đầy tự hào của Chu Tiết.

- Lăng Sở Dạ! Ngài quả thật cao tay. Đúng như dự đoán, Lăng Phủ vừa có khách quý ghé thăm.

- Họ lợi dụng lúc ngài không có ở nhà, muốn bắt Mễ tiểu thư. Nhưng thật may cô ấy đã được gởi đi từ sớm.

Trái với Chu Tiết, Lăng Sở Dạ chỉ dám thở phào nhẹ nhõm khi Mễ Bối được an toàn.

Lăng Sở Dạ ngắt máy, vứt điện thoại sang một bên, xoa nhẹ hai phần thái dương, rồi đựa người ra ghế, đôi mi khép hờ muốn nghỉ ngơi một chút. Cả đêm qua anh không ngủ được.

Nào ngờ vừa nhắm mắt, thì hình bóng về nhóc con đó bỗng chốc đã hiện hữu trong tâm trí, nhưng vẻ mặt của cô hình như là giận anh rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK