• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

[...]

Sau khi từ vườn hoa vào nhà, Lăng Sở Dạ chẳng làm gì ngoài quấn quýt bên Mễ Bối, săn sóc cho cô từng chút một, luôn kè kè không rời một phút. Đến nỗi Mễ Bối đi vệ sinh, anh cũng phải canh chừng.

Đến trưa, dùng bữa xong xuôi, thì anh và cô cùng nhau lên phòng nghỉ ngơi.

Vừa tỉnh lại sau giấc ngủ trưa kéo dài ba tiếng, Lăng Sở Dạ đã nghe thấy giọng nói thỏ thẻ của vợ nhỏ bên tai.

- Lăng Sở Dạ! Con anh bảo muốn đi chơi.

Lăng Sở Dạ uể oải trở người, ôm chầm lấy vợ nhỏ, cất lên giọng mũi èo uộc:

- Con muốn hay em muốn?

Mễ Bối giãy chân đành đạch, nũng nịu trả lời:

- Em... là em được chưa! Muốn đi chơi! Muốn đi chơi... anh không dẫn em đi chơi là em giận đấy.

- Được rồi, được rồi! Anh đâu có từ chối.

- Hihi! Em biết anh yêu em nhất mà!

Mễ Bối hí hửng nhào đến, chụt liên hồi vào gương mặt yêu nghiệt của người đàn ông ấy. Sau đó uốn lượn một vòng, cả cơ thể đã thoát ra khỏi vòng tay của anh.

Cô nhanh nhẹn leo xuống giường, lạch bạch chạy ra bên ngoài, đến cửa thì sực nán lại, nói to:

- Em sang tìm Angel một chút nha.

Trong căn phòng, một mình Lăng Sở Dạ nằm trên giường quắn quéo, quằn quại như một kẻ bất bình thường vì dư âm từ những nụ hôn chớp nhoáng.

Một lúc lâu sau, anh tăng động nhảy phóc xuống giường, rảo dài bước chân đến bên tủ đồ, kĩ càng chọn lựa, nhưng cuối cùng vẫn lấy ra áo sơ mi trắng và quần tay đen tối giản.

Anh đi vào nhà tắm, chẳng mấy chốc tiếng róc rách của nước chảy cùng tiếng ngâm nga, hát hò của Lăng Sở Dạ đã vọng lên.

Hành động chớp nhá, chưa đầy mười phút sau. Anh đã trở ra, một thân lịch lãm xuống dưới sảnh lớn, kiên nhẫn đợi Mễ Bối ở sofa.

Nhưng vì sốt ruột, chưa được bao lâu anh đã sốt sắng qua lại đủ chỗ trong căn nhà.



Cùng lúc đó, trong phòng Angel.

- Đẹp quá!

Mễ Bối đứng trước gương, tự cảm thán vẻ ngoài của chính mình.

Mọi thứ mà cô đang diện trên người, tất tần tật đều là của Angel cho mượn, vì cô không có nhiều đồ đạc ở đây. Cũng may là vóc dáng của cả hai khá tương đồng, không chênh lệch là bao.

Tuy Angel có cả một căn phòng ngập tràn quần áo, phụ kiện nhưng Mễ Bối chỉ chọn lấy quần short ngắn màu đen, kết hợp cùng áo phông trắng giản dị, thoải mái.

Mái tóc được Angel tỉ mỉ thắt gọn thành hai bím sam nhỏ, đội thêm chiếc mũ nồi, đi đôi giày sandal đế bằng cùng tất trắng cổ cao, nhìn từ phía sau trông Mễ Bối chẳng khác nào học sinh cấp hai.

Đến Angel cũng không kiềm được mà thốt lên một cách kì lạ:

- Chết rồi!

Mễ Bối khó hiểu, nhíu mày hỏi:

- Sao vậy?

- Cô trẻ như thế, đi cùng tên già đó... à mà thôi, không có gì.

Đang nói giữa chừng, thì Angel bỗng ngừng hẳn, thở hắt một hơi, bày ra vẻ mặt đầy nuối tiếc.

- Bái bai, tôi đi đây.

Sau đó Mễ Bối cũng không nghĩ nhiều, tạm biệt Angel rồi xuống dưới nhà.

Vừa đến đầu cầu thang, Mễ Bối đã bắt gặp Lăng Sở Dạ đang đi về hướng này.

Anh ngỡ ngàng, nơi ngực trái đập lên liên hồi trước vẻ ngoài rất đỗi ngọt ngào của vợ nhỏ.

Hai người cứ như thế mà nhìn nhau rất lâu, cho đến khi Mễ Bối có ý định tiến đến gần thì Lăng Sở Dạ mới có phản ứng.

- Đứng yên đấy! Đợi anh...

Sợ Mễ Bối xảy ra chuyện bất trắc, Lăng Sở Dạ lập tức chạy lên, ba bậc thành một bước, chẳng mấy chốc đã đến được với cô.

- Cầu thang nguy hiểm quá, anh nghĩ chúng ta nên chuyển xuống tầng trệt đi.

Mễ Bối liền gật đầu chấp thuận. Rồi ái ngại, thèn thùng vuốt lấy tóc mai, hỏi:

- Em có đẹp không?

- Vợ anh mặc gì cũng đẹp, nhưng mà...

- Nhưng gì? Em có chỗ nào kì cục sao?

Lăng Sở Dạ thầm rộ lên nụ cười bỉ ổi. Anh ghé sát vành tai thơm tho, cắn nhẹ rồi thì thầm:

- Nhưng mà đẹp nhất là khi em không mặc gì!

- Anh... anh là đồ lưu manh.

Nghe những lời lẽ tối om từ Lăng Sở Dạ, gò má thiếu nữ đỏ lên gay gắt, bất lực vểnh môi mẳng mỏ.



Lăng Sở Dạ phì cười, miết nhẹ lên cánh môi đối diện, trầm giọng:

Được rồi, được rồi! Anh biết anh lưu manh. Từ lần đầu gặp em, anh đã giở trò lưu manh.

- Anh nhớ sao?

- Ừm... mọi kí ức về em, anh đều nhớ. Bây giờ thì anh bế em được chưa?

- Em tự đi được.

- Nghe lời!

Trước mệnh lệnh của anh, Mễ Bối khó thể làm trái, cô thở một hơi dài, ngoan ngoãn yên vị trong lòng anh.

Ra đến xe, Lăng Sở Dạ cẩn thận đặt Mễ Bối ngồi vào ghế phụ, sau đó trở về ghế lái đưa cô đến trung tâm thương mại.

Đi được năm phút, trông thấy quầy hoa quả tươi rói bên lề đường, Mễ Bối hớn hở ríu rít.

- Em muốn ăn, chúng ta mua một hộp dâu đi.

Mắt thấy trái cây khá sạch sẽ, Lăng Sở Dạ cho đỗ xe, rồi nắm tay Mễ Bối đưa cô đến gần quầy hơn.

Lựa qua lựa lại, cuối cùng Mễ Bối chốt ngay năm hộp liền. Lăng Sở Dạ cưng chiều bỏ thêm vào cho vợ thêm hai hộp, anh đưa thẻ thanh toán thì bà cụ bán hàng liền xua tay.

- Xin lỗi, tôi già cả nên không biết cái này. Cậu có thể trả tiền mặt được không?

Lăng Sở Dạ đờ ra một lát, anh lúng túng lục lọi khắp người, Mễ Bối đứng bên ngầm hiểu ra được tình hình, nuối tiếc đặt lại lên quầy.

- Em... em tự dưng hết thèm rồi.

- Không được, hôm nay em phải được ăn dâu. Đợi anh một chút.

Dứt lời, anh ngó nghiêng rồi bỗng sang đường bên kia, chạy vào cửa tiệm cầm đồ.

Lát sau trở ra Lăng Sở Dạ đã có tiền, chiếc đồng hồ giá trị trên tay anh cũng theo đó mà biến mất.

- Cảm ơn.

Thanh toán xong xuôi, anh đưa cô trở về xe, thấy anh vì mình mà nhiệt tình đến thế, Mễ Bối cảm động không nguôi.

- Anh chiều em quá... em sinh hư bây giờ.

- Vợ anh! Anh chiều...

Chiếc xe tiếp tục lái đi, trên đường vô tình chạy ngang qua một đoàn xe nối đuôi lạ kì, còn được trang trí với gam màu đỏ rực rỡ, bắt mắt, Mễ Bối tò mò, thích thú hỏi anh:

- Họ làm gì vậy?

Không nhanh không chậm, anh điềm đạm trả lời:

- Anh đoán là đám cưới, nhà trai đang đến rước dâu.

Nghe vậy, Mễ Bối chỉ ồ lên một tiếng. Tâm trạng mới đấy đã chùn đi rất nhiều, trầm mặt ngắm nhìn khung cảnh ngoài kia.



Đến được trung tâm, Mễ Bối vẫn giữ trạng thái không vui ấy, cả một đoạn ở hầm xe không thèm nói với Lăng Sở Dạ một lời.

Vào đến bên trong, Lăng Sở Dạ liền không chịu được nữa, khi liên tục bị vợ bơ. Anh trực tiếp kéo Mễ Bối đến dãy ghế công cộng, ấn người cô ngồi xuống.

Thận trọng nắm lấy tay cô, dịu giọng hỏi han:

- Bảo bối! Anh làm gì sai sao?

Mễ Bối lắc đầu, không đáp.

- Đừng như thế, không vui chỗ nào cứ trút lên người anh. Giữ trong lòng lâu ngày sẽ sinh bệnh!

Không muốn phá hỏng buổi đi chơi này, Mễ Bối lập tức cân bằng cảm xúc, hít vào một hơi, nói:

- Em không sao, thai phụ tâm tình bất thường, anh đừng để ý. Em muốn đi rửa mặt, anh đưa em đến nhà vệ sinh, rồi đợi em bên ngoài được không?

- Còn hỏi! Đương nhiên là được rồi. Anh vào bên trong cùng em luôn cũng được.

- Anh lại nữa...

Nói rồi, Lăng Sở Dạ cười lên hì hì, sau đó nhanh chóng đưa cô đến nhà vệ sinh, ngoan ngoãn đứng bên ngoài theo lời Mễ Bối.

Đứng tựa vào vách tường, Lăng Sở Dạ thầm ngẫm nghĩ về chuyện ban nãy, thì đột nhiên từ bên trong nhà vệ sinh, một bé gái bước ra đứng đối diện với Lăng Sở Dạ, đưa cho anh một chiếc còi đồ chơi nhỏ bằng đốt ngon tay.

- Cho chú à?

Bé gái ấy gật đầu.

- Sao lại đưa đồ chơi cho chú?

- Tại chú đẹp trai!

Không đợi Lăng Sở Dạ kịp phản ứng, bé gái đã nhét vật ấy vào tay anh, rồi lạch bạch chạy ra với mẹ.

Đợi bé gái khuất bóng, Lăng Sở Dạ nhìn cái còi, anh định vứt vào sọt rác thì Mễ Bối đột ngột đi ra, anh thuận tay nhét vào trong túi áo.

- Em ổn hơn chưa?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK