- Hôm nay tôi nhất định phải săn được tin dữ, để cuối tháng được thưởng lương.
- Tôi làm nghề cả chục năm nay, đây là lần đưa ngài Lăng chịu ra mặt trước truyền thông đấy!
Ngày hôm sau, như anh đã từng yêu cầu với Chu Tiết trước đó, một cuộc họp báo diễn ra ngay tại quảng trường lớn nhất nằm ở trung tâm thành phố.
Hàng trăm nhà báo, phóng viên đã chuẩn bị đến đây từ rất sớm để giành cho mình một chỗ đứng tốt nhất.
Không lâu sau, thì cả quảng trường đã phủ kín đầu người. Không gian dưới bục trở nên ngột ngạt, náo nhiệt vô cùng. Người dân cũng góp phần tham gia rất nhiều.
Trong lúc đợi chờ màn xuất hiện của nhân vật chính, họ nhàn rỗi tán chuyện. Có lẽ vì cùng nghề, cùng tần số nên chỉ mới vài lời, từ những con người xa lạ đã thân thiết như bạn bè lâu năm.
- Ngài ấy kìa!
Một phóng viên nhìn thấy Lăng Sở Dạ đứng trong cánh gà, đã vội hô hoáng báo động cho những đồng nghiệp xung quanh.
Chẳng mấy chốc, Lăng Sở Dạ từ bên trong bước ra với khí phách, hiên ngang, không một chút rụt rè.
Thân hình cao ráo, đẹp như tạc tượng được khoác lên bộ âu phục đen tuyền lịch lãm, kết hợp cùng ngôi tóc bảy ba phong trần, ngũ quan sắc nét đã đốn tim hàng triệu phái nữ.
- Soái thật nha!
Đứng trước đám đông, Lăng Sở Dạ cười nhạt thay cho một lời chào tổng thể, sau đó anh đến bàn ngồi, vừa đi vừa vuốt ve cúc áo ở ống tay một cách khó hiểu.
Phóng viên giơ máy ảnh lên tí tách như được mùa, thỏa mãn rồi thì họ đồng loạt hướng micro thu âm về phía Lăng Sở Dạ, thay phiên nhau mà hỏi:
- Mục đích ngài mở cuộc họp báo hôm nay là gì?
- Hôm nay ngài đến để bác bỏ hay là thừa nhận vụ lùm xùm trong mấy ngày qua?
- Có tin tức cho rằng cô gái ấy là hồ ly tinh sống trong rừng, đã mê hoặc ngài! Không biết ngài có suy nghĩ gì về việc này?
- Có người chụp được ảnh cô gái ấy trong Lăng Phủ, chứng tỏ hai người có quen biết nhau. Xin hỏi ngài và cổ gặp nhau như thế nào vậy?
...
Hàng chục, hàng trăm nghi vấn, thắc mắc được họ đề lên liên hồi, thậm chí đến mức không đợi Lăng Sở Dạ trả lời, hay kịp thời nghe rõ câu hỏi thì người phía sau đã nối tiếp.
Máu nóng sôi sục, đây lại là lần đầu trải nghiệm môi trường như này nên Lăng Sở Dạ không tránh khỏi cảm giác khó chịu.
Anh khoanh tay, híp hờ đôi mắt mà đăm đăm nhìn vào đám người, toả ra sát khí đằng đằng.
Không nói không rằng một tiếng, vậy mà chỉ trong chốc lát, mọi người đã bớt nháo nhào lên hẳn, sau đó thì lặng im hết cả quảng trường.
Lăng Sở Dạ đứng lên, nhận lấy chiếc micro từ Chu Tiết phía sau truyền tới, nghiêm nghị hắn giọng:
- Tôi có năm điều muốn nói, nhưng sẽ không nhắc lại, quý vị vui lòng lắng nghe cho rõ!
- Thứ nhất, tôi đã kết hôn.
- Thứ hai, cô ấy là vợ tôi, không phải hồ ly tinh trong miệng các người.
- Thứ ba, vợ tôi là bị hại, những suy đoán xấu xa mà các người dành cho cô ấy là sai sự thật.
- Thứ tư, tôi không có trách nhiệm phải kể về cuộc sống riêng tư của mình.
- Thứ năm, kể từ mười giờ ngày hôm qua, tôi đã không còn là thống đốc của Serya. Xin hết!
Dứt lời, không để cho mọi người phản ứng, hay rộ lên mốt đợt ồn ào, Lăng Sở Dạ đã trực tiếp gởi lại micro cho trợ viên đứng kế bên.
Rồi thẳng thừng cùng với Chu Tiết quay lưng bỏ đi, trước sự ngơ ngác của cả tập thể lớn.
Bởi hiện tại, anh còn vô số việc cần phải lo toang, không có thời gian nán chân ở lại nơi này, tám dóc với họ.
Ra đến hầm, Lăng Sở Dạ và Chu Tiết mau chóng lấy xe, rồi chạy một mạch đến Lăng Viên để mang Bạch Hổ chuyển đi.
Tuy mọi người đều không biết về mối quan hệ và sự tồn tại của Bạch Hổ, nhưng anh vẫn nên đề phòng thì hơn.
Dù gì con thú này rất quan trọng với Mễ Bối. Nếu nó mà xảy ra mệnh hệ gì thì anh có khi sẽ mồ côi vợ mất thôi!
Vốn dĩ không thân nhau, nên khi trông thấy nó hơi mũm mĩm hơn trước, Lăng Sở Dạ liền vểnh môi dè bỉu:
- Ôi trời! Béo thật.
- Grừmm...
Vậy mà giây sau, Bạch Hổ đã xéo xắt gầm lên, như hiểu được tiếng người.
Sợ nó kích động xổ lồng nên anh không dám thái độ nữa.
Sau đó, đợi đến lúc Bạch Hổ được chuyển vào container, Lăng Sở Dạ mới an tâm rời đi đến nơi khác.
Vẫn như thường lệ, Chu Tiết là người cầm lái, chiếc xe chạy bon bon trên một quãng đường khá dài.
Vượt qua thành thị tấp nập, hướng đến một địa điểm xa xôi, hẻo lánh được gọi là Chu Viên - căn cứ bí mật của Chu Tiết.
Nói cho sang vậy thôi, chứ thực chất nơi này là một căn villa "nhỏ" được Chu Tiết âm thầm mua lại, để mỗi lúc anh ta cảm thấy chán ghét cuộc sống xô bồ hiện tại, sẽ trốn đến đây nghỉ ngơi dăm ba ngày.
Sẵn tiện villa có đường hầm bí mật, Chu Tiết liền mang ra cho anh mượn. Tuy Lăng Phủ không thiếu, nhưng không tiện dùng đến.
Hơn một giờ di chuyển, chiếc xe cũng ngừng lăn bánh.
Cạch.
Hai gã đàn ông mặt lạnh như tiền vừa đẩy cửa bước ra, thì đột nhiên một lần gió mát rượi vồ đến, mang theo hương cỏ đồng nội sảng khoái, khiến tâm tư Lăng Sở Dạ dịu đi đôi phần.
Bắt gặp ánh mắt đầy vẻ khác thường của Lăng Sở Dạ, Chu Tiết liền nhảy đỏng.
- Của tôi! Không bán lại cho ngài đâu.
Chưa gì ý đồ đã bị phát giác, Lăng Sở Dạ đương nhiên mắc cỡ, anh gượng gạo vuốt gáy, đánh trống lảng.
- Hắn ta nhất quyết không chịu thừa nhân sao?
Chu Tiết gật đầu, sau đó đi trước dẫn đường, đưa Lăng Sở Dạ vào khám phá căn mật thất dưới lòng đất của mình.
Quan sát một lượt không gian bên trong, Lăng Sở Dạ thán phục cười trừ, chủ nào tớ náy quả là không sai, suýt tí nữa anh còn lầm tưởng đây là Lăng Phủ nhà mình cơ đấy.
Đi thêm vài bước nữa, Lăng Sở Dạ đã đứng trước một gã thanh niên trẻ chỉ ngoài hai người với kí hiệu đầu lâu ở bắp tay.
Đây chính là một trong năm kẻ đã ám sát Lăng Sở Dạ. Tiếc là hôm ấy vì gấp gáp, nên anh chỉ tiện tóm lấy một tên mà thôi.
Hắn bị xiềng xích chế ngự, hơi thở cực kì yếu ớt, đầy rẫy vết loét trên da, nhưng hắn tựa như không biết đau, vì thế vô cùng cứng đầu, không khuất phục.
- Cậu có đánh cũng phí sức thôi. Vì dây thần kinh cảm giác của hắn đã bị cắt đứt rồi.
- Vậy tôi phải làm sao?
- Đối với loại người này đơn giản lắm! Cứ cho hắn ăn uống đầy đủ, rồi nhốt hắn vào một căn phòng không ánh sáng, không âm thanh là được.
- Sống trong một không gian tăm tối như vậy, thì chậm nhất là một tuần, tâm lý của hắn sẽ bị khủng hoảng mà thôi!
Có được lời giải đáp, đôi mắt Chu Tiết sáng bừng, gật gù liên hồi, cực kì ngưỡng mộ trước tài năng thâm siêu của Lăng Sở Dạ.
- Vâng... cảm ơn ngài đã hướng dẫn.
[...]
- Mễ Bối à! Tôi chỉ muốn trêu ghẹo cô một chút mà thôi.
- Tất cả những gì tôi vạ miệng lúc đó tuyệt đối không phải sự thật mà!
Ở bên này, Mễ Bối đã tỉnh lại vào tối hôm qua.
Sau khi được bế lên giường, ngay sau đó ít phút bác sĩ cũng đến kiểm tra cho Mễ Bối.
Ông ấy không phát hiện ra bệnh gì lạ, chỉ là khi bắt mạch, cảm thấy có chút khác thường, nhưng không rõ lắm nên chỉ dám khẳng định rằng Mễ Bối vì cơ thể suy nhược mà ngất đi. Và hẹn lại vài ngày sau sẽ đến tái khám.
Vì bận bịu đủ chuyện, nên đến tận sáng hôm nay Angel mới có thời gian đến giải thích, vậy mà năn nỉ gãy lưỡi Mễ Bối vẫn không tin là giả như điều mà cô mong muốn hôm qua.
Khiến Angel đổ mồ hôi lạnh, bủn rủn chân tay khi mường tượng đến thái độ của Lăng Sở Dạ khi phát hiện mình làm sứt mẻ tình cảm của anh ta.
Angel nắm lấy tay cô, thành khẩn van nài:
- Cô tin tôi đi mà.
Mễ Bối ấm ức vùng ra, quay lưng đi, khóc nấc:
- Cô gạt tôi! Chắc chắn là gạt tôi!
Angel bất lực, thở dài đáp:
- Không có!
- Thế cô gọi Sở Dạ cho tôi đi!
- Được thôi! Tôi sợ gì chứ?
Angel mạnh miệng đồng ý, hùng hổ lôi điện thoại ra tìm số gọi của Lăng Sở Dạ theo yêu cầu, cũng như thách thức của người đối diện.
Hồi hộp đợi chờ, vậy mà phải đến hồi chuông thứ ba, phía bên anh mới có kết nối.
"Alo? Gọi vào số này có chuyện gì không ạ?"
Nhưng người bắt máy không phải là Lăng Sở Dạ mà là giọng nói của một cô gái xa lạ truyền đến.
Chết moẹ rồi!
Làm tâm tư Angel bối rối, đến mức chửi thề, cô ta vội vã cúp máy, không dám cử động, từng chút quan sát sự biến đổi trên nét mặt của Mễ Bối, thầm cầu nguyện.
- Angel... cô còn gì để nói nữa không?