• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

[...]

- Các người... các người dừng lại.

Nhã quản gia bất lực, cả gương mặt đỏ bừng vì tức giận khi không thể ngăn cản được bước chân của đám người.

Họ dần dần tản ra khắp ngôi nhà, trông thấy một tên đang có ý định tiến lên lầu, bà mặc kệ tất cả, vội vã chạy tới can ngăn, chắn đường.

- Không được, cậu không được lên đây.

Đứng trước người cao tuổi, vậy mà ánh mắt của hắn ta vẫn một màu lạnh tanh, không một chút động lòng thương xót.

- Bà cút đi.

Để rồi hắn sỗ sàng vung tay gạt mạnh, khiến Nhã quản gia loạng choạng, mất thăng bằng ngã nhào và đập đầu vào lan can của cầu thang.

- Aaa...

Lại xui xẻo trúng phải khía cạnh, những dòng máu đỏ au nhanh chóng túa ra, lan rộng khắp một nửa gương mặt.

Vừa choáng, vừa nhoè. Trước mắt đều là một mảng mờ ảo khiến người phụ nữ ấy nhất thời bất hoạt, ôm lấy lòng ngực thở thoi thóp.

Ở trên lầu, Mễ Bối vừa vặn chứng kiến hết thảy, tiếng hét lên vì đau đớn ấy như cứa vào tâm hồn cô gái nhỏ.

- Mễ Bối... em đừng đi, nguy hiểm lắm.

Cô mặc kệ sự can ngăn của An An, hừng hực khí thế cầm lấy quả cầu thủy tinh trang trí ở góc cầu thang.

Nghiến răng nghiên cốt xuất hiện, từ trên cao ném thật mạnh vật trong tay về hướng của tên côn đồ, vô nhân tính ấy.

- Đáng ghét! Đi chết đi.

Quả cầu bay vun vút, thành một đường thẳng, cuối cùng thì đập vào mắt trái của gã ta

- Con khốn...

Hắn ta đau đớn đến mức chửi thề, đầu óc lâng lâng hiện toàn sao trời, khó khăn vịn lấy lan can, chưa đầy ba giây sau đã ngồi thụp tại chỗ, ôm lấy mắt trái đang rỉ máu của mình.

Lợi dụng thời điểm ấy, Mễ Bối mặc kệ hiểm nguy bủa vây, cô lao thật nhanh xuống bên dưới, đỡ lấy quả gia đứng dậy.



Thấy vậy, dù rất sợ sẽ chết nhưng An An cũng không muốn trốn nữa, cô ấy cùng Mễ Bối che chở cho Nhã quản gia.

Dáng vẻ kiên cường, bất khuất cùng ngoại hình xinh đẹp của Mễ Bối vừa vặn lọt vào tầm ngắm của Lưu Bằng.

Ông ta thầm chẹp khoé môi, tấm tắc khen ngợi trước tài chọn phụ nữ của Lăng Sở Dạ.

Nhưng dù là vậy, hứng thú với Mễ Bối chỉ là nhất thời nổ lên, giây sau đã vội chợp tắt.

Bởi đối với Lưu Bằng, phụ nữ đều là phù du, tâm tư của ông ta đều đặt ở công danh, sự nghiệp.

Đây ắt hẳn cũng là lý do mà cho đến hiện tại, tình nhân thì đổi như thay áo, con rơi con rớt đầy đàn nhưng vị trí Lưu đại phu nhân, vẫn chưa có người ngồi vào.

Trông thấy đám người của mình cứ đứng đụt đần ra đấy, Lưu Bằng nhếch môi cười khẩy, cất tiếng mỉa mai, nhắc khéo.

- Các người muốn ngắm mỹ nhân đến bao giờ?

Bọn họ liền giật mình, vội tụ lại thành một điểm, tiến hành vây bắt Mễ Bối, một lượt ập đến tách cô ra khỏi hai người.

- Thả ra... cút hết đi, ai cho các người động vào tôi?

- Buông tay, bỏ Mễ tiểu thư của tôi ra.

Mễ Bối điên cuồng quẫy đạp, dùng hết sức bình sinh phản kháng. An An cào cấu bọn họ, bấu víu lấy cổ chân Mễ Bối.

- Áaa...

Có vật cản đường, đám du côn ấy lại một lần nữa sử dụng bạo lực với phụ nữ.

Một gã trong nhóm thuận chân đạp mạnh vào lòng ngực của An An, làm cô ấy bật ngửa ra sàn.

- Aaa...

Không dừng lại ở đó, An An chưa kịp định thần, hắn ta đã nhẫn tâm tung một cước vào mặt cô ấy. Răng môi lần lộn, An An chẳng mấy chốc bụp miệng thổ huyết.

Nhận thấy hắn vẫn chưa thỏa mãn, Mễ Bối bật khóc nức nỡ, gào lên trong vô vọng:

- Không... không... đừng đánh chị An... các người không được đánh chị An. Tôi đi... hức, tôi đi theo mấy người mà.

- Hahaha...

Chiêm ngưỡng một màn kịch đầy bi thương, Lưu Bằng cảm động cười phá, vỗ lên từng nhịp bôm bốp, rời ghế đến trước mặt đối diện với cô.

- Hahaha... tốt lắm, như vậy ngay từ đầu không phải tốt hơn sao!

Vừa nói, Lưu Bằng vừa thản nhiên vuốt nhẹ lấy góc hàm mảnh khảnh, hít hà mùi hương thanh khiết của thiếu nữ xuân xanh.

Khi ngón tay ve vãn đến hai cánh môi hồng nhuận, ông ta nhắm mắt tận hưởng thì Mễ Bối đột nhiên ngậm lấy rồi cắn mạnh.

- Aaa... chỉ là một con điế.m còn giả vờ thanh cao.

Bốp.

Theo phản xạ, Lưu Bằng lập tức rút ra, tức giận vung tay tát vào mặt Mễ Bối.

Rất mạnh! Cái tát ấy thực sự rất mạnh. Cả người Mễ Bối xiểng niểng, nghiêng hẳn sang một bên, gò má như bị đốt cháy, nóng rát đến bỏng tay.

Mễ Bối dường như có thể cảm nhận, da mặt mình như nứt ra mất rồi, đau đớn đến không thể diễn tả.



- Đưa đi!

Cú sang chấn tâm lý vẫn chưa nguôi ngoai, thì Mễ Bối đã bị bọn họ nhấc bổng lên không trung, di chuyển.

Lúc này, cô cũng chẳng còn tia hi vọng nào nữa. E rằng không thể đợi được Lăng Sở Dạ, trong vô thức, cô ấm ức gọi anh:

- Sở Dạ... sao anh chưa về?

Một giây... hai giây... ba giây...

- Anh về rồi.

Tưởng chừng sẽ không có lời hồi đáp, cho đến khi giọng nói âm trầm thân thuộc của người đàn ông ấy vọng lên.

Thứ âm thanh ấy như hoá thành một nguồn năng lượng, giúp tâm trí vốn tăm tối, mịt mù của cô gái sống lại, Mễ Bối rộn ràng, rơm rớm nước mắt. Quay tới quay lui tìm kiếm bóng dáng của Lăng Sở Dạ.

Đoàng...

Một phát súng chỉ thiên được bắn lên, đấy cũng là viên đạn cuối cùng anh có được.

Lăng Sở Dạ hừng hực khí thế xông vào, trông bộ dạng của anh khá cơ nhọc, tóc tai rối mù, quần áo rách nát, loang lổ sắc đỏ không biết của ai.

Sự dịu dàng ban nãy, nay đã hoá lạnh lẽo. Ánh mắt chết chóc ghim sâu vào gò má sưng lên của Mễ Bối, gằn giọng:

- Là kẻ nào?

Trước ngữ khí của Lăng Sở Dạ, bọn họ không rét mà run. Chỉ có Lưu Bằng là vẫn giữ thái độ bình tĩnh, hiên ngang giơ lên ngón tay đầy dấu răng, đáp trả:

- Vợ cậu chống người thi hành công vụ, có trách thì nên trách cô ta.

Lăng Sở Dạ gật đầu, cười nhảm hiểm.

- Đúng... phải trách... nhưng mà là trách ông!

Rắc...

- Aaaaa...

Dứt lời, Lăng Sở Dạ đã không ngần ngại mà nắm lấy ngón tay thối tha của Lưu Bằng, không nể nang bẻ gãy, tiếng xương khớp quyện cùng tiếng thét chói tai khiến anh cực kì thích thú.

Lăng Sở Dạ lắc cổ, tiếng răng rắc vang lên đầy khí bức. Anh bỏ qua tổng tư lệnh, nhấc từng bước chân nhẹ tênh đến trước đám người.

Thấy đám vô tri ấy đang chuẩn bị rút súng, Lăng Sở Dạ tay không đe đọa:

- Sao nào? Muốn bắn tôi à?

- Không... không có.

Lăng Sở Dạ híp mắt, lạnh giọng:

- Thả người.

Lưu Bằng ôm tay đau đớn, giả tạo giảng đạo lý:

- Không được thả cô gái ấy.



- Thống đốc Lăng! Trước giờ ngài luôn là người vạch rõ ranh giới tư và công cơ mà?

- Nay ngài lại vì con đàn bà này mà đánh mất uy tín, mặt mũi của mình, lộng quyền du di cho cô ta! Ngài làm vậy mà không cảm thấy cắn rứt lương tâm sao?

- Phật lòng dân, phật cả bộ máy chính quyền. Ngài thậm chí có thể đánh mất cả cơ ngơi của chính mình đấy!

- Nghe lời tôi, đưa cô ta vào trại cai nghiện. Sau đó mở cuộc họp báo đính chính rằng hai người hoàn toàn không có mối quan hệ vợ chồng! Tất cả chỉ là cắt ghép, hiểu lầm.

- Chỉ vậy thôi, mọi chuyện sẽ dần ổn định.

Sau khi nghe ông ta nói xong, Lăng Sở Dạ lười biếng tựa cột nhà, ngắm nhìn ánh mắt đầy tâm tư của Mễ Bối.

Anh có thể nhận ra, Mễ Bối đang sợ. Nhưng lại chọn cách lặng im, tôn trọng quyết định của chồng mình.

Lăng Sở Dạ khôi phục dáng vẻ nghiêm túc, hắn giọng:

- Ông muốn tôi bỏ rơi bảo bối của mình sao?

Lưu Bằng tự tin gật đầu, nhưng thực chất đây không phải điều mà ông ta muốn.

Choang!

Từ bình tĩnh, điềm đạm Lăng Sở Dạ đùng đùng nổi cơn lôi đình khi bắt gặp cái nhíu mày của Mễ Bối, anh hất tung bình gốm sứ bên cạnh, quát to:

- Thôi bảo thả người! Bị điếc à?

Âm thanh lớn như đòn đánh tâm lý, đám người tay chân không vững, buông bỏ Mễ Bối, chạy về phía Lưu Bằng.

- Cút... chuyện của tôi không mượn ông xen vào.

- Tùy ngài vậy, sau này đừng trách tôi đây không nhắc trước. Tạm biệt!

Lưu Bằng tỏ ra thanh cao, cúi chào Lăng Sở Dạ, nhưng ít ai thấy được điệu cười của gã ta. Mục đích đã thành, bây giờ hắn chỉ cần đợi mà thôi.

Cứ như vậy, đợi cho đến khi cơn ác mộng ấy khuất bóng, Mễ Bối mới dám ngẩn mặt lên đối diện với Lăng Sở Dạ.

Cô cởi bỏ vẻ ngoài ương ngạnh, mạnh mẽ, mà mếu máo khóc thảm.

- Hức... hức, Sở Dạ! Vợ đau quá à.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK