• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

[...]

Lưu Gia.

- Anh đừng giận nữa, chơi với em đi.

Lưu Bằng ngồi ở thư phòng, nhìn ngón tay bó bột thành quả to của mình mà đay nghiến đến run người.

Bên cạnh là Như Sương liên tục uốn éo, làm trò khiến hắn vui. Nhưng dù là vậy, tâm trạng của gã vẫn không tốt lên chút nào, mi tâm càng lúc càng nhíu chặt.

Khó khăn lắm mới trở thành tình nhân của tổng tư lệnh, Như Sương không thể để mình mất điểm.

Cô ta sờ soạng, vuốt ve rồi mạnh dạn cởi lấy phi quần của người đàn ông, sau đó cũng tiến hành thoát y cho chính mình.

Chẳng mấy chốc, cơ thể đã trần trụi, phô trọn những dường cong quyến rũ, thướt tha.

Mỡ dâng đến miệng, Lưu Bằng nào giờ vốn ăn tạp, tuy Như Sương không quá xuất sắc, nhưng vẫn coi là tạm được.

- Yêu tinh!

Bép.

Ông ta thô bạo đè ép Như Sương nằm úp trên bàn làm việc, vỗ mạnh lên bờ mông căng rồi, rồi từ phía sau, hiên ngang xuyên xỏ vào cơ thể thiếu nữ.

- Ưm... ngài nhẹ thôi.

Như Sương kêu lên một tiếng thỏa mãn, chủ động đẩy hông càng khiến Lưu Bằng thêm thích thú, thỏa mãn trước kĩ năng hầu hạ của cô gái lần này.

Kẻ đưa người đẩy, trong không gian tràn ngập mùi vị nhục dục, những tiếng rên rĩ sung sướng kết hợp với điệu thở dốc của người đàn ông làm ai ai cũng phải đỏ mặt.

Cho đến một lúc lâu sau, khi Như Sương gần như đạt đến cao trào, đầu óc mơ hồ, mất đi nửa phần nhận thức, vô ý nói ra tham lam trong lòng mình.

- Nếu ngài thực sự trở thành thống đốc của Serya thì em có thể làm vợ ngài không?

Nghe thấy rồi, nhưng Lưu Bằng niềm tình đã cố ý làm lơ, hì hục luân động thắt lưng. Vậy mà Như Sương không biết chừng mực, kể công:

- Em giúp ngài nhiều như vậy mà? Chỉ một mong muốn nhỏ nhoi ngài cũng...

- Câm miệng!

Không để Như Sương nói hết lời, Lưu Bằng đã phũ phàng đánh gãnh.

Giữ nguyên tư thế ấy, ông ta cúi người mở hộc tủ bên cạnh, lấy ra khẩu súng lục mà dí vào đầu cô gái dưới thân.

Như Sương lập tức bị doạ sợ, khóc lóc cầu xin.

- Đừng... em xin lỗi, em không cần làm Lưu phu nhân nhà.

Mặc kệ nước mắt của thiếu nữ, Lưu Bằng vẫn không động lòng, thẳng tay cướp cò.

- Đã hết giá trị...

Đoàng...

Một phát súng vang lên, Như Sương chết không nhắm mắt. Viên đạn ghim sâu vào hộp sọ, tạo ra một lỗ thủng lớn.

Nhưng vì chưa được thỏa dục, Lưu Bằng vẫn khá luyến lưu với cơ thể này, ông ta nhanh nhẹn rút khăn giấy trên bàn, nhét vào lỗ thủng để tạm thời ngăn chặn dòng chảy của máu.

Ổn thỏa, ông ta ra sức ghì chặt lấy vòng eo nhỏ, điên cuồng chạy nước rút, cuối cùng sau năm phút thì gầm lên một tiếng đầy thỏa mãn.

Sau đó lại xem như chưa từng có việc gì xảy ra, nhấc điện thoại gọi người đến thu dọn.

Đây không phải lần đầu Lưu Bằng làm như vậy, chỉ cần cô gái nào đề cập đến muốn làm Lưu phu nhân, kết cục chỉ có một.

Đó là chết!

[...]

Cùng lúc đó, tại Lăng Phủ.

- Phù...

Lưu Bằng sung sướng, thảnh thơi bao nhiêu thì Lăng Sở Dạ lại đang mệt mỏi bấy nhiêu.

Vì phải dọn dẹp đống hoang tàn do chính ông ta để lại. Cũng may là Chu Tiết nắm bắt nhanh nhạy, đã điều người sang đây hỗ trợ Lăng Sở Dạ giải tán người dân.

Sau hai giờ hơn, thì mọi thứ mới dần ổn định, trả lại không gian yên tĩnh cho ngôi nhà.

Việc ngoài vừa xong, Lăng Sở Dạ không có thời gian thay ra bộ quần áo đáng hoàng, trông thấy Mễ Bối tủi hờn ngồi nép vào một góc tường.

Anh đã vội lao đến, bế Mễ Bối đến sofa, đặt cô ngồi lên đùi. Chưa kịp hỏi han, thì Mễ Bối đã ré lên oà lớn.

- Huhu... ông ta đánh em, đánh cả quản gia và chị An... em thật vô dụng, chẳng thể bảo vệ được họ.

Lăng Sở Dạ dịu dàng xoa đầu cô, vén tay áo, chạm nhẹ lên những giọt thủy lệ thấm ướt trên gò má sưng phồng, trầm giọng an ủi:

- Không sao, bảo bối đừng khóc nữa. Em đã làm rất tốt rồi, chỉ là thiếu một chút may mắn mà thôi.

- Chồng yêu của em đã đuổi hắn ta đi rồi.

- Nhã quản gia và cả An An cũng được đưa vào viện. Họ sẽ sớm khỏe lại và trở về với em mà.

Bấy giờ, nhờ có những lời động viên ấy, Mễ Bối mới chịu nín khóc.

Cô khịt khịt chiếc mũi đỏ hồng, không ngừng nấc lên, giương đôi mắt lấp lánh nhìn anh, hỏi lại một lần nữa:

- Có thật không?

Lăng Sở Dạ không đáp, mà gật đưa chắc nịch.

Vừa hay đúng lúc ấy có giúp việc lướt ngang qua, tỉ mỉ quan sát gò má của Mễ Bối, Lăng Sở Dạ liền bảo họ mang ra một túi chườm đá và thuốc mỡ giảm đau.

Túi chườm mát lạnh được đưa đến, Mễ Bối ngoảnh mặt đi, trước hành động tránh né ấy, Lăng Sở Dạ nghiêm giọng nhắc nhở.

- Để yên nào.

Mễ Bối lắc đầu lia lịa, vểnh cao môi từ chối:

- Đau.. đau lắm... không muốn đâu.

Thấy cô cứng đầu như vậy, Lăng Sở Dạ bất lực, chủ động bế cô đến một tấm kiếng lớn, có khả năng phản chiếu.

- Em nhìn đi.

Chứng kiến một bên gương mặt sưng húp đến muốn biến dạng, Mễ Bối trợn mắt, gục mặt vào hõm cổ của anh, nức nở.

- Xấu... em xấu xí quá đi... anh đừng nhìn em nữa.

Lăng Sở Dạ phì cười, sau đó mang Mễ Bối trở về chỗ ngồi cũ, chậm rãi cậy cô nhóc này lòi ra.

Thận trọng chụt nhẹ lên đôi môi đối diện, nói:

- Không xấu... em thế nào cũng vô cùng xinh đẹp.

- Nhưng trước hết, em nên ngoan ngoãn để anh sơ cứu. Nếu không em sẽ phải mang bộ dạng này suốt đời đấy!

Lăng Sở Dạ thành công doạ cho Mễ Bối kinh hãi, cô lập tức gật đầu đồng ý, yên vị ngồi đấy, cố gắng nhịn đau vì vẻ ngoài của chính mình.

Mười lăm phút sau, khi tất cả đã xong xuôi, Mễ Bối mới để ý để dáng vẻ hiện tại của Lăng Sở Dạ.

- Để... để anh đi tắm, em ngồi qua đây đi.

- Không cho đi.

Nhận ra được điều này, Lăng Sở Dạ kiếm cớ trốn tránh, nhưng bị Mễ Bối phát hiện, cô ghì chặt anh ngồi xuống, vén cao áo sơ mi trắng đã đổi màu cháo lòng lên kiểm tra.

Làn da màu đồng ấy cũng không đủ che giấu đi những vết thâm bầm, loang lổ ẩn hiện. Còn có cả vết cứa của dao gâm, nhưng đã đóng vảy máu.

Anh bị thương, Mễ Bối liền cởi bỏ bộ dạng yếu đuối ấy, lớn giọng chất vấn:

- Ban nãy anh không đánh nhau, vậy những cái này từ đâu mà có?

Lăng Sở Dạ không dám nhìn thẳng vào cô, trong lòng tự hỏi vì sao Mễ Bối lại trở mặt nhanh như vậy chứ?

Mới đấy thôi còn là tiểu bạch thỏ thích mè nheo, nay đã trở thành bà chằn mất rồi.

Anh ngập ngừng:

- Nên nói sao nhỉ... à ừm... trên đường về đây, anh bị kẻ xấu tập kích, họ như muốn ngăn cản anh về nhà.

- Nhưng vì chồng em quá mạnh mẽ không khác nào Superman, đã tiêu diệt hết bọn chúng, kịp thời đến cứu em.

Mễ Bối: "..."

Trước những lời ba hoa, múa mép của Lăng Sở Dạ, Mễ Bối nhất thời câm nín, không nói nên lời, không ngờ ngoài những lúc nghiêm túc, anh lại có mặt hài hước như vậy.

Lúc lâu sau, cô lại chợt nhớ đến chuyện không vui, những lời của Lưu Bằng cứ văng vẳng trong tâm trí.

Mễ Bối vò vẫm gấu áo, cúi gầm nhìn vào lòng bàn tay, e dè nhắc đến.

- Sở Dạ... em có phải là sao chổi không?

Anh thở hắt, cốc nhẹ vào trán Mễ Bối, đáp với ngữ điệu cưng chiều:

- Nói gì vậy? Em là vầng sao sáng của đời anh!

Mễ Bối cảm động, quệt ngang hàng nước mắt, nghẹn ngào.

- Nhưng mà... em không muốn vì em mà anh mất đi tất cả đâu. Mấy chục năm sự nghiệp của anh, sao có thể cứ như vậy mà sụp đổ chứ.

- Hay là... hay là anh làm theo lời của ông ta đi. Dù gì việc chúng ta kết hôn chưa xác thực mà.

- Anh bỏ mặc em, tiếp tục con đường thành danh của anh. Sau đó lấy... anh... anh lấy một cô gái khác.

- Thế giới có hàng vạn cô gái, anh chắc chắn sẽ tìm được người tốt hơn em rất nhiều!

Lăng Sở Dạ trầm mặt, ngoảnh đi. Mễ Bối dễ dàng nhìn ra anh đã dao động.

Đây là điều cô muốn, nhưng thay vì vui sướng, thì nơi ngực trái như bị ai đó bóp nghẹn đến khó thở, đau lòng, nước mắt không nén được không ngừng tuôn rơi.

- Em thật lòng sẽ chúc phúc cho anh?

Mễ Bối gượng gạo gật đầu, anh cười nhạt, véo bên má lành lặn, nói:

- Em thật ngốc! Anh chưa từng thấy ai ngốc như em. Nếu anh làm như vậy thì còn xứng đáng làm một thằng đàn ông sao?

- Nhưng mà...

Lăng Sở Dạ chặn môi, cướp lời:

- Suỵt! Không nhưng nhị gì cả. Anh tự có tính toán, nếu không thành thì xem như chồng em nghỉ hưu sớm đi.

- Việc mà em cần lo bây giờ là mau chóng "hết bệnh", sau đó chúng ta cùng nhau tạo em bé! Anh cũng đã già rồi, sợ để lâu sẽ không còn sức mất! Huhu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK