- Có chuyện gì? - hắn hỏi
- Hoàng thượng... không biết người còn nhớ thần thiếp - Mỹ Phi e lệ nói
Hắn nghe vậy liền nhíu mày tỏ vẻ không hiểu lại ngẩng đầu lên nhìn Mỹ Lệ hỏi
- Trước đây chúng ta từng gặp nhau? - hắn lên tiếng hỏi
- Đúng vậy, chàng không nhớ sao? Tại thảo nguyên, chàng một mình cưỡi ngựa cứu ta khỏi bầy sơn tặc - Mỹ Lệ mắt rưng rưng nói
Hắn nghe vậy liền lục tìm trong đầu mình đoạn ký ức đó, à thì ra là vậy, hắn nhớ rồi hoá ra là cô bé đó, cũng đã mười năm rồi nhỉ, lúc ý hắn đang là một chàng trai mười sáu tuổi đang rong chơi tại thảo nguyên, không ngờ cô bé lần đó tới bây giờ lại xinh đẹp như vậy
- Ta nhớ rồi, nàng chính là cô bé đó phải không!? - hắn cười nhé nói
- Đúng, cho tới bây giờ thần thiếp vẫn nhớ tới ân tình năm đó, để gặp lại chàng, thần thiếp đã vào hoàng cung, lần tái ngộ này chính là duyên phận - Mỹ Lệ nói khuôn mặt biểu lộ si tình nhiều năm qua
Hắn nghe vậy có chút cảm động, không ngờ bao nhiêu năm trôi qua Mỹ Phi vẫn nhớ nhung và trông ngóng khiến hắn có chút cảm động, nhưng tiếc rằng hắn lại chẳng thể đáp lại tình cảm này.
Nhìn vẻ mặt của hắn Mỹ Lệ đã sớm đã nhận ra hắn vỗn không muốn tiếp nhận nên đã chuẩn bị từ sớm rồi. Túi hương cô đeo trên người chính là khiến cho nam nhân ngửi được càng lâu thì càng tốt, chỉ một chút nữa thôi, khi công dụng của túi hướng phát tác, hắn sẽ không còn tỉnh táo nữa và lầm vào một ảo mộng, hắn sẽ lầm tưởng Mỹ Lệ cô thành hoàng hậu như vậy chỉ cần Mỹ Lệ cô dụ hoặc một chút thì có thể cùng hắn ân ái trên long sàn.
- Hoàng thượng, người uống chút chà đi ạ - Mỹ Lệ cười rất dịu dàng đưa tách tới bên cạnh hắn
- Ừ, nàng ngồi xuống mài mực giúp ta - hắn cũng miễn cưỡng nói
Bỗng thấy hắn hơi xoa xoa huyệt thái dương, Mỹ Lệ liền cười tươi rất rạng rỡ mà hỏi han rồi khuyên nhủ hắn, đỡ hắn về long sàn, hắn nằm xuống sau đó liền như vậy mà nhìn Mỹ Lệ thành cô.
- Tuệ Nhi, sao nàng ở đây? - Hắn nheo mắt hỏi
- Ta ở đây là để hầu hạ chàng - Mỹ Lệ cười tươi nói
- Hiếm khi thấy nàng chủ động - hắn nói dư quang thập phần vui mừng
Mỹ Lệ vui vẻ cởi quần áo giúp hắn rồi sau đó cởi quần áo của chính mình. Đêm đó kế hoạch vô cùng hoàn hảo, chính bản thân Mỹ Lệ cũng không ngờ rằng hắn lại dành rất nhiều tình cảm cùng sự ôn nhu như vậy dành cho hoàng hậu. Tuy người đang ân ái cùng hoàng thượng là Mỹ Lệ cô nhưng trong miệng hoàng thượng chỉ kêu mỗi tên hoàng hậu. Tuy cảm nhận được tình yêu nồng cháy của hoàng thượng, nhưng thứ tình yêu nồng cháy này lại không dành cho cô.
- Hoàng thượng, nhẹ một chút - Mỹ Lệ rên rỉ nói
- Ngoan một chút Tuệ Nhi, ta rất nhớ nàng - Hắn dung giọng ngọt ngào nhất dỗ dành
Đêm hôm đó thật dài, cô ngồi suốt đêm trong cung hoàng hậu đợi hắn mà không thấy hắn tới, cho tơi khi Nhũ Văn bẩm báo, hắn đã ân sủng Mỹ Phi thì liền không đợi nữa. Hoá ra cô đợi lâu như vậy cũng chỉ là dư thừa, cô đau lòng nhưng lại kìm nén lại, một giọt nước mắt cũng không có rơi, vì có rất nhiều chuyện đã xảy ra, nước mắt của cô cũng đã cạn, khóc vì một nam nhân không chung thuỷ như hắn chỉ là lãng phí tình yêu của cô mà thôi
Ngừng yêu hắn cô không làm được, đêm nay trăng thật tròn, gió lạnh lùa vào khe cửa sổ. Đêm thanh vắng khiến cho nỗi cô đơn của cô lại thập phần tăng lên gấp bội. Bất giác cảm giác chua xót lại dâng lên và tra tất trái tim của cô.
"Trái tim khô vẫn cứ đợi chờ
Đêm lạnh trăng sáng chốn cô phòng
Đợi người thương nhớ sao mệt mỏi
Trời sáng mắt mở lệ lưng tròng..."
Cô nhìn bài thơ mình viết ra giấy, rồi lại nhìn chính bản thân mình trong gương, cô tự cảm thấy tội nghiệp cùng thương hại cho chính bản thân mình, đã tự nhắc bản thân đừng tin vào tình yêu của hắn nhưng vẫn cứ hy vọng một ngày hắn và cô có một cái kết cục mỹ mãn. Niềm hy vọng này vốn từ ban đầu đã chẳng thể thành sự thật.