Thời gian đi là vào buổi tối sẽ tránh cho dân chúng dị nghị để ý. Thái Hậu nhìn con trai mình, hết lần này tới lần khác dặn dò không thôi, chúng phi tần đứng đằng sau thái hậu, người thì khóc người thì tỏ ra buồn bã.
Riêng cô đứng cạnh Thái Hậu thì mỉm cười, dặn dò hắn mấy câu liền im lặng. Khi chào từ biệt xong, hắn ôm cô một lần thật chặt liền lên ngựa phi như bay đi. Chúng phi tần đứng một lúc liền tản đi, khi cô nhìn thấy con đường không còn bụi nữa mới nhắm mắt lại thở dài rồi mới rời cung.
- Lý Công Công, đưa ta hồi cung đi – Cô hơi buồn nói
- Dạ thưa Hoàng Hậu – Lý Công Công cung kính nói
Sáng hôm sau
Cô dậy từ rất sớm, sau làm vệ sinh xong sẽ có nha hoàn vào giúp cô thay quần áo. Cô cho người đi làm chút thức ăn và thuốc bổ, sau khi ăn điểm tâm xong cô mang đồ đó đến nhà lao.
- Kỳ Mạc, Kỳ Mạc là ngươi phải không? – Cô nhìn một con người gầy gò những vẫn không mất đi vẻ thanh cao trong chốn tù ngục này
- Tuệ Nhi? Sao nàng tới đây, mau trở về nếu hoàng huynh thấy nàng sẽ gặp chuyện không may – Kỳ Mạc lo lắng nói
- Kỳ Mạc, sao ngươi lại ra nông nỗi này? Tất cả đều tại ta, ta chuẩn bị ít đồ cho ngươi cả quần áo ấm nữa này, mau mau ăn cho nóng, nguội sẽ mất ngon – Cô đau lòng nói
- Tuệ Nhi cảm ơn nàng – Kỳ Mạc cười nhẹ nói
Đã thật lâu rồi anh mới nhìn thấy cô, ở trong tù cuộc sống thật không mấy dễ chịu, nhưng anh vẫn còn tốt hơn những người khác, hoàng huynh vẫn quan tâm anh, mỗi tháng đều kêu ngự y tới khám bệnh, đồ ăn sẽ không khó ăn như các tù nhân khác.
Cho tới hôm nay anh đều không oán trách ai cả, lại càng vui mừng hơn là cô tới thăm anh, tuy anh ở tù nhưng tay chân bên ngoài vẫn còn. Tin tức truyền vào trong này vẫn tốt
- Tuệ Nhi, Vương Sở bây giờ như thế nào rồi? – Kỳ Mạc vẻ mặt lo lắng hỏi
- Ý ngươi là sao? Ta không hiểu? – Cô nhìn anh một hồi không rõ ỹ câu nói đó
- À chỉ là tiện đường hỏi thăm thôi – Anh cười nhẹ che giấu đi cảm xúc vừa xẹt qua trong mắt anh
Thì ra hoàng huynh vẫn giấu cô, thì ra hoàng huynh định giấu cô cả đời. Đất nước của cô đang lâm nguy, ba nước cường quốc liên kết với nhau có ý định diệt Vương Sở. Anh nghe được tin Vương Sở đã gửi thư cầu cứu tới Bắc Hán nhưng lại bị hoàng huynh khước từ.
Chiến tranh xảy ra người chịu khổ nhiều nhất chính là dân chúng, bách tính, hoàng huynh đương nhiên không thể vì tình nghĩa mà kết thù với ba nước kia khiến Bắc Hán lâm vào nguy nan được.
Thực sự hoàng huynh rất đau khổ về việc này, anh hiểu hắn hơn ai hết, sự giằng co trong lòng hoàng huynh, chắc huynh ấy rất đau khổ khi phải lựa chọn việc này. Anh hy vọng sau này khi cô biết chuyện sẽ không trách hoàng huynh.
- Vậy sao, cảm ơn nhiều! – Cô cười nhẹ nói
Ngồi một lát tán chuyện với Kỳ Mạc xong cô liền bị anh đuổi khéo đi, xem xét tình hình cũng không nên ở lâu, cô chào tạm biệt Kỳ Mạc sau đó đi ra khỏi nhà lao, trước khi đi cô quay đầu lại nói
- Kỳ Mạc, đợi ta nhất định ta sẽ đưa ngươi ra khỏi chỗ này, trả lại những gì ta nợ ngươi từ trước tới nay – Cô nhìn anh hứa hẹn nói
- Vậy Kỳ Mạc ta mỏi mắt mong chờ - Anh cười, nụ cười rạng rỡ theo năm tháng không hề bị phai mờ
Nhìn cô bước đi rời xa anh, anh không khỏi cười khổ. Từ trước tới nay là anh tình nguyện vứt bỏ mọi thứ vì cô, không hy vọng cô báo đáp chỉ mong một lận cô quay lại nhìn anh lấy một cái. Nhưng tiếc rằng ánh mắt của cô luôn chỉ vỏn vẻ hiện hữu ở trên người hoàng huynh, làm sao còn tâm tư để ý tới anh đây. Thực sự điều anh không tiếp nhận nổi chính là cô coi anh chỉ vỏn vẹn như một chiến hữu, một người tri kỷ để nói chuyện.
Rời khỏi nhà lao cô cất bước tới Mạc Cung. Thấy Mạc Tử Y ra đón tiếp cô, hành lễ theo quy củ xong cô liền đi vào ngồi ở vị trí đại điện sau đó lạnh nhạt hỏi thăm vài lời.
- Tiểu công chúa đấu rồi? Ta tự tay làm một chút áo ấm cho tiểu công chúa – Nói rồi cô phất tay ra hiệu cho nha hoàn
- Cảm ơn hồng đức của Hoàng Hậu, Tử Y thay mặt tiểu công chúa cảm ơn hoàng hậu – Tử Y cười nói
Cô vẫn rất khách sao đám lại lời nói của Tử Y, ngồi uống trà một lúc cô liền rời đi. Sau khi cô rời đi, khuôn mặt tử y dần dần hiện lên ác ý
- Đổ thuốc ngứa vào quần áo cho tiểu công chúa mặc – Tử Y nói
Để xem lần này không còn Hoàng Thượng chống lưng, nàng chống mắt lên xem con ả Tuệ Nhi này còn có thể làm càn tới bao giờ.
Nhìn đứa bé gái nằm trong nôi kia nàng hận không thể bóp chết nó ngay lập tức, thứ nghiệt chủng vô dụng, tại sao mày có thể sinh ra trên đời này cơ chứ, hừ!