" Suỵt" Nhược Vũ đưa ngón tay trước miệng ra hiệu im lặng, con ngươi chuyển sang màu đỏ khát máu nâng ánh mắt thanh lãnh nhìn người thiếu niên ỷ lại vào gia tộc ra oai.
Đối với Nhược Vũ trước mắt cô người thiếu niên này chỉ là tên oắt con nhảy nhép,so với tuổi của cô thì hắn còn chẳng bằng số lẻ.
Đám thợ săn nhìn thấy cô nhóc trước mặt vậy mà là huyết tộc, bọn họ mau chóng rút súng trong người ngắm thẳng vào tim Nhược Vũ.
" Bỏ súng xuống, các ngươi không phải đối thủ với cô ta đâu."
Trên lầu vọng xuống tiếng nói khàn khàn của người lớn tuổi,âm thanh bước chân nặng nè từng bước dẫm lên cầu thang gỗ.
Nhược Vũ nheo mắt nhìn tò mò về gia chủ Tuệ gia, trước đây dù kiếp trước nhưng cô chưa có cơ hội tận mắt gặp ông ta.
Tuệ gia chủ tên của ông ta là Tuệ Ngôn,cô từng nghe đồn ông ta là lão già 90 tuổi tâm lí biến thái vặng vẹo,lại một người khác đồn ông ta là một cô gái trẻ giả dạng lão già sở thích bệnh hoạn.
Người đàn ông cuối cùng cũng đã đi xuống,người phụ nữ lúc nãy mau chóng đỡ ông ta ngồi vào cái ghế gần đó, trong ánh mắt Nhược Vũ lộ ra tia bất ngờ khi nhìn thấy dung nhan thật sự trong lời đồn.
Người trước mặt Nhược Vũ ấy vậy mà lại là một thiếu niên làn da trắng thậm chí có thể nói trắng hơn cả cô,dung mạo thoát tục tựa tiên nhân, nhưng vừa nãy cái giọng khàn khàn như người lớn tuổi là sao?
" Cô là ai? Khục khục..Và cô muốn gì ở Tuệ gia chúng tôi?" Thiếu niên giọng nói vẫn khàn khàn nhưng lần này còn ho khan ra máu.
Hóa ra Tuệ Ngôn lại là...
Nhược Vũ cười nhẹ, phong thái ưu nhã vuốt lại mái tóc tùy tiện đáp lại. " Ta là Elise Helga~ Gia chủ Tuệ gia chắc hiểu rõ về huyết tộc nhỉ?"
Thiếu niên lúc nãy trốn sau lưng đám người bây giờ tiếp tục chen lời,thái độ hòa hoãn hơn lúc nãy nhưng trong lời nói vẫn còn ý đanh đá. " Xùy, chỉ là một con ấu huyết tộc có gì ghê gớm."
" CÂM MIỆNG! " Tuệ Ngôn quát lớn khiến thiếu niên sợ hãi ngã trên nền gạch, đám người thợ săn nghe trong miệng Nhược Vũ từ Elise hồn phách đã bay.
Bọn họ từ lúc nhỏ đã được dạy nếu thấy người tên Elise Helga nên tránh mặt, cô ta là huyết tộc trong ngàn năm có thể đánh thức được sức mạnh nguyên tố trong lịch sử huyết tộc.
Một huyết tộc đáng sợ!
Tuệ Ngôn tiếp tục nói " Không biết đại nhân là muốn đến gia tộc tôi có gì chỉ dạy? Khục khục, bọn trẻ trong gia tộc không cẩn thận mạo phạm mong "đại nhân" tha thứ."
Ha... Vậy mà lại xưng hô "đại nhân"?
Tuệ Ngôn này xem ra quả thật sống lâu không lãng phí!
Nhược Vũ lắc đầu trên môi nở nụ cười nhẹ " Đã làm phiền Tuệ gia chủ rồi, ta không thích vòng vo nên mong Tuệ gia chủ từ bỏ cái người trong học viện Ambrose."
Nhắc đến Tuệ Hân con ngươi Tuệ Ngôn có chút biến hóa nhưng hắn ta mau chóng trở lại trạng thái bình thường nghiêm túc trả lời.
" Tuệ Hân là hậu duệ cao quý nhất Tuệ gia, không biết nó đã làm gì khiến "đại nhân" cảm thấy không vui? Hay là... "
" Được rồi!" Nhược Vũ bước xuống ghê thân hình nhỏ nhắn tiến lại gần vị trí Tuệ Ngôn thì thầm vài chữ, Tuệ Ngôn xiết chặt nắm tay lại buông lỏng vẻ mặt không rõ suy nghĩ gì lại đứng lên cúi người hành lễ.
" Mong "đại nhân" nói lời giữ lấy lời"
Nói rồi, Tuệ Ngôn xoay người nhìn người trong gia tộc tuyên bố lớn. " Từ bây giờ Tuệ gia không có người tên Tuệ Hân, ai còn nhắc đến xử theo gia pháp"
Đám người ánh mắt như không thể tin được, Tuệ Hân từ nhỏ được gia chủ cưng chiều tự tay dạy dỗ, vậy mà chỉ vài câu nói từ ấu huyết tộc xa lạ lại có thể khiến gia chủ trực tiếp tuyên bố trục xuất Tuệ Hân.
Nhược Vũ nhìn cảnh trước mắt không khỏi hài lòng, xem ra việc giải quyết nữ chủ không khó như cô nghĩ, cô mau chóng xoay người rời đi.
Khung cảnh màn đêm tràng ngập trong ánh đèn neon nhộn nhịp, trên đường phố người người tiếp nối nhau di chuyển, Nhược Vũ chọn được cửa hàng cũ kĩ trong góc phố gần đó mau chóng bước vào.
Trong cửa hàng vô số thanh kiếm, dao, súng cùng vài thứ binh khí khác, từ bên trong cánh cửa gỗ mở ra ông chủ cửa tiệm râu xuề xòa trên tay cầm lấy một con cái hộp kì lạ.
Ông chủ nhìn cô bé trước mắt, trong ánh mắt hiện lên vài phần đánh giá sau cùng cũng mở lời hỏi." Cô bé cháu đến tiệm ta muốn mua gì? Hay cháu bị lạc ba mẹ? "
Nhược Vũ lấy từ trong người ra viên ngọc bích quý giá cùng vài chuỗi ngọc trai để lên bàn gần đó chỉ tay vào cái hộp ông ta đang giữ. "Tôi muốn mua con dao bạc trong cái hộp ông đang cầm và đặt thêm vài con dao nhỏ bằng bạc, ông có chứ?"
Người đàn ông nhìn thấy chỗ ngọc đó ánh mắt liền sáng lên mau chóng đưa cái hộp trên tay, ông ta vội vã ôm chỗ ngọc đó vào mình như sợ nó chạy mất.