Lục Hải từ nãy giờ chờ đợi lửa giận trong người cũng hừng hực, bây giờ người đã đến còn thong thả chọn món khiến cậu ta bùng nổ hoàn toàn mà nói." Lý tổng, tổng tài nhà chúng tôi cũng chờ cô mấy tiếng đồng hồ, cô đến chỉ xin lỗi qua loa thôi, cô có thực sự muốn hợp tác không?"
Nhược Vũ không để ý gì mấy, bên trong phục vụ cũng đã đem thức ăn đến, cô cầm lấy dao từ từ thưởng thức lại nhìn sang Cung Hàn mà cười lên đưa ly rượu sang." Cung tổng ly rượu này xem như mời ngài, quả thật ngài để mắt đến Lý thị của tôi, tôi có phần thụ sủng nhược kinh không dám nghĩ đến, e là chúng ta không thể hợp tác a."
Cung Hàn cầm ly rượu đưa lên môi định uống lại nghe câu không thể hợp tác mà cau mày nhìn sang, Cung Hàn giọng nói lộ tia ấm áp nói." Hợp tác lợi nhuận 6_4, Lý tổng 6, tôi chỉ lấy 4..."
Nhược Vũ đang ăn cũng muốn nghẹn, cô nghe đến lợi nhuận vậy mà chia như thế có phần không tin tưởng vào tai mà nâng ánh mắt nghi hoặc nhìn sang hỏi lại." Cung tổng ngài có nhầm lẫn không? Hay tai tôi nghe nhầm mà lợi nhuận lại thành tôi 6?"
Cung Hàn không nói gì nhìn sang Mao Hoàng, cậu ta đi đến trước mặt Nhược Vũ mà đặt lên bàn sấp giấy, Nhược Vũ cầm lấy đọc quả nhiên mọi thứ trong bản hợp đồng này rất có lợi với cô nhưng tại sao nam chủ tự dưng lại đối tối với cô kia chứ? Nam chủ bị nhầm lẫn giữa cô và nữ chủ ư?
Cung Hàn ngồi đối diện ánh mắt nhìn ngắm Nhược Vũ thâm tình tựa như đã có quen biết, khi cô nhìn lên bắt gặp ánh mắt ấy có phần quen thuộc mà cơ thể bị đông cứng vài phần,não bộ chỉ hiện lên một từ " Nguyệt" nhưng mùi hương đặc trưng cô lại không thể ngửi thấy.
Hắn ta là Nguyệt ư?
Trấn tĩnh lại bản thân,Nhược Vũ lấy chiếc bút máy trong túi áo ra kí vội lên trên sấp giấy từng trang, một lúc sau cô đóng bút máy lại đưa sấp giấy lại trước mặt Cung Hàn mà nói." Hợp đồng tôi đã kí rồi, hiện tại tôi có việc cần về trước. Cung tổng ngài ở lại thưởng thức vui vẻ."
Nói xong Nhược Vũ lạnh nhạt rời đi,Cung Hàn nhìn theo bóng lưng môi mấp máy vài chữ.
Nhược Vũ lúc này đã ngồi bên trong, cô xe xoa xoa trán nhìn vào bên trong nhà hàng suy nghĩ gì rồi lái xe rời đi.
Trong thư phòng trong biệt thự Lưu Niên cùng Mân Di đang cùng nhau hưởng thụ khoái cảm, những âm thanh rên rĩ từng chút từng chút lớn dần, Lưu Niên thì thầm bên tai Mân Di khen ngợi." Tiểu yêu tinh em là muốn nuốt chết anh sao?"
Mân Di ngại ngùng cào nhẹ vào lưng Lưu Niên mà rên rĩ đáp lời." Lưu manh! Sắc Lang!"
Nhược Vũ lúc này đã trở về, cô bước vào trong nhà vứt túi xách lên sopha từng bước đi lên cầu thang, đi đến càng gần cửa thư phòng những âm thanh rên rĩ lại càng lớn, Nhược Vũ nhịn không nổi cảm giác buồn nôn mà đá một cú thật mạnh vào cánh cửa.
Cánh cửa đột nhiên mở ra khiến khiến Lưu Niên và Mân Di bị bất ngờ đến ngây người, một lúc sau phản ứng lại Lưu Niên vội vã rời khỏi người Mân Di cầm lấy quần mà mặc vào rồi chạy đến nắm tay cô mà giải thích. " Ân Nhan nghe anh giải thích, chuyện này...chuyện này không phải như em nghĩ đâu, anh và cô ta không có gì cả em phải nghe anh."
Nhược Vũ đen mặt giả vờ tức giận dùng lực đạo mạnh hất văng tay Lưu Niên khiến hắn ngã nhào trên đất ăn đau, Mân Di trên giường nhìn thấy nam nhân cô ta ngày đêm ở cùng lại là cái loại thua nữ nhân vừa buồn vừa xấu hổ kéo lấy chăn trùm kín người chỉ lộ ra đôi mắt.
Nghe thấy tiếng động lớn toàn bộ người giúp việc trong nhà chạy lên lầu lại bắt được cảnh phu nhân bắt gian tại trận cái cô giúp việc kênh kiệu Mân Di vừa hả hê lại cảm thấy buồn cho phu nhân.
Nhược Vũ cũng không nói nhiều liếc mắt sang Mân Di lại nhìn Lưu Niên nằm dưới đất mà lạnh nhạt nói. " Mặc quần áo vào, xuống phòng khách giải quyêt!"