Nhược Vũ từ trên cầu thang bước xuống, trên tay cầm theo khẩu súng bắn tỉa khiến mọi người trong phòng khách lúc này hoảng loạn mà run rẫy muốn chạy nhưng không thể di chuyển chân đi, cô vẻ mặt bình tĩnh quét mắt qua một lượt rồi ngồi xuống ghế salon.
Lưu Niên nhìn chầm chầm khẩu súng trên tay Nhược Vũ mồ hôi tuôn ra như thác mà lạnh sống lưng, hắn ta trong thâm tâm biết người phụ nữ này lần đầu tiên gặp đã thấy khí thế bất phàm nhưng cho dù chết cũng không nghĩ rằng cô ta có súng loại này còn là hàng thật thì...
Thân phận thực sự của cô ta không phải chỉ là tổng tài?
Không đợi Lưu Niên kịp đoán già đoán non,bên ngoài Đan Dao cùng Dịch Qua xông vào không kiêng nể gì mà đá cho Lưu Niên một cú tiếp đất hoàn hảo, Nhược Vũ nhìn thấy thế cũng coi như không thấy gì lạnh nhạt mở lời." Lưu Niên trước đây tôi từng nói với anh, kẻ phản bội tôi sống sẽ không tốt nhưng anh vẫn cứ đi vào,anh tưởng tôi là cái bình hoa?"
Lưu Niên nhịn đau bò đến níu chân Nhược Vũ mà thề thốt." Bảo bối, anh thật sự không có, những gì em thấy không không phải là sự thật, anh xin thề những chuyện đó anh không làm chủ được."
Đan Dao vẻ mặt xám xịt ghét bỏ trực tiếp rút súng dí vào đầu Lưu Niên mà nói." Chị Lý tên tra nam này không giữ được nữa, chị cần em xử lí không?"
Đan Dao trước đây từng bị tra nam lợi dụng nên tính cách cô ấy cực kì ghét những tên đàn ông phản bội, bây giờ lại thấy Lưu Niên phải nói rằng ánh mắt Đan Dao hiện rõ từ muốn khiến hắn ta chết trong đau khổ!
Nhược Vũ trong thâm tâm cũng muốn lấy mạng hắn ta nhưng phải vì nhiệm vụ mà nuốt vào, cô biểu hiện mặt lạnh nhạt mà nhàn nhạt đáp." Giết thì lợi cho hắn ta, tạm giữ lại đi, có những thứ phải để nó hưởng thụ nỗi đau từ từ mới biết rõ đau khổ."
Nhược Vũ cong khóe môi cười rồi tiếp tục nói." Chà lại quên nữ chính rồi, cô nói xem bây giờ cô là muốn gì ở cái biệt thự này? À lại quên, chắc cô tưởng mấy cái hào nhoáng trước mắt là của Lưu Niên nên mới tìm cách lên giường với hắn ta ư?"
Mân Di lúc này mặt mày trắng bệch, dĩ nhiên cô ta đã hiểu rằng ai mới thật sự là người có quyền hành trong căn biệt thự này nhưng tính cách tự cao của cô ta không cho phép mà nâng mặt nói." Dù gì tôi cũng có thai, chắc chắc anh ấy sẽ không bỏ rơi tôi, cô có tiền thì làm được gì chứ?"
Nhược Vũ ồ lên híp mắt ý cười càng sâu nhìn sang Lưu Niên đang quỳ dưới đất mà hỏi." Lưu Niên anh thật biết cách khiến tôi "vui vẻ" a, anh nói xem bây giờ anh quyết định như thế nào?"
Lưu Niên bị gọi tên đến mà lòng rối loạn tựa tơ vội vàng nói." Anh chỉ là chơi đùa với cô ta, đương nhiên anh sẽ không bao giờ có ý gì với cô ta. Em phải tin anh bảo bối, anh không có ý gì cả, mong em tha thứ cho anh."
Mặt không còn chút huyết sắc, Mân Di ngã quỵ xuống nền gạch mà cúi đầu khóc nấc, xem ra mọi thứ viễn cảnh trong mơ của cô ta sụp đỗ tất cả rồi!
Nhược Vũ lắc đầu tỏ vẻ thương hại mà nói." Hay là như vầy đi, tôi và anh không ly hôn..."
Vừa nghe đến đây Lưu Niên mừng như vớt được vàng mà lếch đến gần nói vội." Thật sao bảo bối? Em là tha thứ cho anh?"
Nhược Vũ dịch người sang né tránh, vẻ mặt ghét bỏ như nhìn thấy thứ gì ghê tởm, cô lạnh giọng nói."Chậm đã... Lưu Niên anh gấp gáp như thế làm gì?"
" Anh...anh chỉ là..."
" Câm miệng!"
Lưu Niên định giải thích nhưng lại bị tiếng quát của Đan Dao mà phải ngậm miệng lại, ánh mắt sát ý nhìn qua Đan Dao rồi cúi mặt xuống không thể làm gì.
Vài phút trôi qua, bà quản gia già đã bưng đến một tách trà nóng để trước mặt Nhược Vũ rồi rời đi, Nhược Vũ cầm lấy tách trà chậm rãi thưởng thức từng chút từng chút một, không khí trong phòng khách càng thêm yên tĩnh chỉ cần một chiếc kim khâu rơi xuống nền vẫn có thể nghe thấy rõ.
Như đã đùa xong trò khiến người khác hồi hợp,cô đặt tách trà xuống tiếp tục nói." Nếu anh thích cô ta như thế... Được rồi tôi tác hợp cho hai người, biệt thự này của tôi nên dĩ nhiên hai người gom đồ rồi cút đi, công ty của anh thì tùy anh tôi chã có hứng thú! Còn về việc ly hôn thì tôi không thích!"
Trước những câu nói của Nhược Vũ, Lưu Niên ban đầu là vui vẻ lại nghe đến đoạn sau gương mặt đã lộ rõ sự hoảng hốt mà bất chấp mọi thứ bám lấy Nhược Vũ không buông mà thét lên." Lý Ân Nhan em không thể làm thế với tôi được, tại sao em lại tàn độc như thế? Em cho tôi một cơ hội đi có được không?"