Ước nguyện thứ nhất là khiến cho tiện nhân Mân Di đau khổ tuyệt vọng mà chết.
Còn có cái ước nguyện thứ hai đó là bảo hộ con gái của bản thân cô tránh xa khỏi phiền phức.
Ước nguyện thứ ba là nhất quyết không ly hôn.
Quả thật cô thật khâm phục nguyên chủ, dù nam phụ có tra tới cở nào cô ấy vẫn không muốn trả thù hắn ta, nhưng lại kiên quyết trả thù nữ chủ còn khiến con cô ta trở thành con hoang, quả thật cao thâm.
" Phu nhân người đã nằm bên ngoài vài tiếng rồi, người nên vào trong cẩn thận bị cảm lạnh."
[Đinh_mục tiêu nữ chủ xuất hiện]
Nữ chủ: Mân Di
Hảo cảm: - 30
.....
Nhược Vũ đang xem xét cốt truyện, bên tai lại truyền đến đạo âm thanh thông báo xuất hiện nữ chủ, cô ngước mặt lên nhìn gương mặt đối diện mà đánh giá.
Nữ chủ ở thế giới này gương mặt không có gì gọi là xinh đẹp chỉ có thể tạm cho là thanh tú, cô tự hỏi vì sao nam chủ phong quang ngời ngời lại đi chọn người phụ nữ như thế này nhỉ?
Hào quang nữ chính kéo lại với nhau ư?
Nhận thấy ánh mắt khác lạ từ Nhược Vũ, Mân Di không khỏi cúi thấp đầu trong lòng sợ sệt như bị phát hiện điều gì đó,vừa nhìn thấy biểu hiện đó của cô ta,Nhược Vũ chỉ cười nhạt.
Thì ra cô ta còn biết sợ?
Tiểu tam gặp chính cung xem ra ái ngại nhưng vẫn quyết cướp chồng người ta nha!
Mân Di cảm thấy da mặt bỏng rát như bị ánh mặt trời nhìn rõ tâm can mau chóng viện lí do nói. " Phu nhân người mau vào bên trong nếu không người bị cảm tôi bị mắng mất, bà quản gia lúc nãy có gọi tôi, tôi xin phép vào trước."
Nói đoạn Mân Di vội vã rời đi, Nhược Vũ cười không thiện ý nhìn theo bóng lưng.
Nên sinh xong rồi đánh hay đánh xong rồi sinh nhỉ?
Nhược Vũ ngồi suy nghĩ một lúc cũng đau đầu, cô chóng người cố gắng đứng lên tay đỡ lấy cái bụng to từng bước chậm rãi đi dạo xung quanh.
Bên trong lớp kính cửa sổ, Mân Di đứng nhìn Nhược Vũ vất vả đứng lên không khỏi cười thầm đắc ý, cô ta trong đầu suy nghĩ viễn cảnh buộc miệng nói." Sớm muộn gì tôi cũng thay thế cô thôi Ân Nhan."
Mân Di nhìn bên cạnh hai người giúp việc đã đứng bên cạnh cô từ khi nào, cô ta biết đã lỡ buộc miệng thẹn quá hóa giận quát. " Lo đi làm việc của các cô đi, đứng đây làm gì? Chút nữa tôi đuổi việc các cô bây giờ."
Hai người giúp việc nghe xong chỉ cười khinh rồi rời đi, phía sau lưng âm thanh bàn tán của hai người đều lọt vào tai Mân Di không sót một từ.
Người giúp việc ất nói." Haha cô nghe chưa? Cô ta đòi đuổi tôi kìa sợ quá đi, mới vào làm việc vài tháng liền mơ tưởng hóa phượng hoàng kìa."
Người giúp giáp đáp." Nghe cô ta nói tôi cũng sợ quá đi, theo như lời cô ta hình như cô ta định quyến rũ ông chủ? Chậc chậc theo tôi thấy cô ta quá ngu ngốc rồi."
Mân Di nghe xong tức giận bóp nát cành hoa hồng vừa cắm lúc nãy vẻ mặt ai oán nhìn chầm chầm hai người đang đi không rõ nghĩ gì.
Buổi tối lúc Lưu Niên trở về biệt thự, Nhược Vũ đang ngồi trên bàn ăn đợi sẵng, Lưu Niên bên ngoài bước vào nhìn thấy vẻ mặt cô liền biết cô tức giận vội vàng lại dỗ dành." Ai lại làm tiểu công chúa của anh tức giận rồi? Công chúa không nên giận sẽ ảnh hưởng bảo bảo nha."
Ọe cái gì mà tiểu công chúa? Cái miệng nam phụ quả thật biết nịnh hót bảo sao nguyên chủ lại bị dụ.
Nam nhân này không dùng được!
Nhược Vũ ra hiệu, quản gia già liền mau chóng gọi người mang thức ăn lên, Lưu Niên hiểu ý đi lại chỗ đối diện ngồi xuống, Mân Di lúc này ở bên trong nhìn chầm chầm.
Nhược Vũ đưa thức ăn lên miệng chậm rãi thưởng thức rồi nói." Gần đây em ăn uống thức ăn không quen, Mân Di lại không biết nấu ăn hay là cho cô ấy nghỉ việc?"
Lưu Niên vừa nghe đến Mân Di vẻ mặt thay đổi hỏi." Cô ta làm gì em không vui à? Hay anh tuyển thêm đầu bếp cho em?"