• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

" Đẹt à con về rồi, mẹ nhớ con lắm " Vừa thấy bóng dáng cô, bà Năm đã chạy ra ôm chặt, đã 5 năm không được gần gũi đứa con gái này, bà thật sự rất nhớ, nhớ nụ cười của cô, nhớ gương mặt....



Ba cô và thằng Cò thấy cô về cũng rất bất ngờ, cảnh gia đình cô đoạn tụ thật sự rất xúc động



Ông bà sau khi ôm cô xong lại quay sang nói chuyện với cháu, bỏ cô sang một bên



" coi bộ có người bị bỏ rơi rồi" Petter thấy cô khóc liền lấy khăn lau cho cô, cô như một người chị em tốt mà ông trời gửi đến cho cậu, cậu luôn trân trọng cô



" hình như là vậy" Nhã Linh cười tươi nói, cô không hề buồn, vì 5 năm qua gia đình cô chưa từng được gặp trực tiếp hai đứa cháu này nên bây giờ như vậy là đúng



Sau khi tắm rửa thay đồ xong thì thằng Cò đưa Petter và hai đứa nhóc đi dạo, Petter và Lily vốn là người tăng động nên không thể ở nhà lâu, còn Lee muốn đi xem nhiều thứ mà ở thành phố rất ít được xem



" con dạo này sao rồi? sống có tốt không? ăn uống đầy đủ không?" Bà Năm hỏi cô rất nhiều không để cô có thời gian trả lời



" bà hỏi ít thôi để con mình còn trả lời nữa " Ông Năm nhăn mặt nhìn bà nói



" ông thì biết gì chứ, nó đi 5 năm trời, tôi nhớ chứ bộ" Bà Năm bĩu môi nói, năm năm qua chỉ nhìn thấy con trong màn hình bà cũng rất đau lòng



" không sao đâu ba, hiện tại con sống rất tốt, mẹ không thấy con đã đẹp lên rất nhiều sao?" Nhã Linh nũng nịu nói



" gớm, tự tin quá đấy " Bà Năm gõ vào đầu cô nói, nhưng thật sự con bà đã đẹp lên rất nhiều



" đau" Cô ôm đầu nói, mẹ này không biết thưởng thức sắc đẹp gì hết



" à thôi cũng trễ rồi để mẹ vô nấu tí cơm để lát tụi nó về còn ăn" Bà Năm vội đi vào bếp



Ông Năm cũng vào phụ vợ, còn một mình cô, nhìn căn nhà, mấy năm trước cô có gửi tiền về nhà để ông bà trang trải cuộc sống sẵn xây nhà, căn nhà này xây lên thực sự quá đẹp.Năm đó ông bà Năm xây nhà là dùng tiền của cô và tiền làm lụng của ông bà, họ chỉ muốn xây một căn nhà kiểu cách bình thường đủ kiên cố để ở là được nhưng chính Gia Luân đã âm thầm chi thêm tiền đương nhiên chuyện nảy Nhã Linh và gia đình cô không biết



Nhã Linh đang đứng trước cửa nhà tưới rau, dù qua bao năm thì cô vãn sẽ như vậy vẫn là một người đơn giản



Từ xa đã có tiền xe hơi chạy vào



' ai lại đi xe hơi vào đây chứ? ' Vì đây là một làng khá nghèo cứ nghĩ chiếc xe hơi của Petter là chiếm spotlight nhất rồi ai ngờ vẫn còn chiếc xe khác nữa



Người bước ra làm Nhã Linh hết sức bất ngờ, là Gia Luân, tại sao anh ấy lại biết cô trở về chứ



Gia Luân chạy đến ôm lấy cô, cảm nhận được hơi ấm của cô khiến Gia Luân cảm xúc rồi bời " Nhã Linh, em về rồi, anh đã tìm em 5 năm rồi"



" Gia Luân thả tôi ra" Nhã Linh ra sức đẩy nhưng không hề hấn gì



" Nhã Linh để anh ôm em, anh thật sự xa em quá lâu rồi" Gia Luân ấm áp nói, thật sự anh rất sợ, sợ cô gặp chuyện gì đấy, sợ anh sẽ không bao giờ gặp cô nữa



" Gia Luân buông ra đi, giữa chúng ta chẳng còn gì nữa, anh làm vậy Hàn Nhi sẽ đau lòng đấy " Nhã Linh nói, cô không cho phép bản thân động lòng với anh ấy thêm một lần nào nữa



" Nhã Linh, đêm hôm đó anh và cô ta thật sự không làm gì cả, là cô ấy chuốc thuốc mê, anh và cô ta thật sự không có gì, mấy năm qua anh vẫn luôn tìm em " Gia Luân ra sức giải thích, anh không muốn cô hiểu lầm, anh nắm chặt lấy tay cô



" đó không còn là chuyện của tôi nữa, lần này tôi về để làm hết những thủ tục li hôn với anh" Trải qua nhiều năm như vậy, cô thực sự còn có thể tin anh không?Bây giờ Nhã Linh chỉ muốn ở bên hai đứa con mọi chuyện còn lại đều không muốn



" Nhã Linh đừng....." Chưa nói hết câu thì từ phía sau đã xuất hiện giọng nói của Lily



" mẹ" Lily chạy đến trên tay cầm vài cây lúa, mặt mày lấm lem



Gia Luân đưa mắt nhìn Lily, Lee và Petter, anh không biết họ là ai, nhưng kì thật anh cảm thấy đứa bé trai kia rất giống anh khi còn nhỏ



' Mẹ?' Gia Luân giật mình khi nghe từ này



" Mẹ ơi, hôm nay Lily đi bứt mấy cây lúa, tặng mẹ nè" Lily đưa một cây lúa cho Nhã Linh, con bé này thật lì lợm chẳng biết đồng ruộng nhà nào xui xẻo lại bị nó hái, con bé quay sang nhìn Lee say đó mỉm cười nói với Nhã Linh " mẹ ơi, anh hai không biết là có thù với cái ao cá hay không mà không câu được con nào cả"



Nhã Linh cười khổ Lee đúng là giống Gia Luân từ ngoại hình đến tính cách đến cái chuyện câu cá không được cũng giống nữa

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK