"Chị ba đứng đây nghe, em qua bên ấy mua nước."
"Ừ, cẩn thận nha em!"
"Dạ."
Có người con gái dặn dò em gái một cách chu đáo. Có người tin tưởng tuyệt đối cô gái trước mặt. Có người không một chút vướng bận, không một chút nghi hoặc, dành trọn tình yêu thương trước sự khẳng định, nó đã hoàn toàn thay đổi.
Vâng! Có lẽ vậy, có lẽ thay đổi thật rồi đấy. Tăng thêm một chút gì gọi là máu lạnh, một chút gì gọi là sự tàn độc, mưu mô, một chút gì gọi là nỗi thù, sự căm giận.
Tất cả, chỉ là một chút, một chút thôi.
Có kẻ bước đi nhẹ nhàng móc chíêc điện thoại, nhấn số ai đó.
"Thời cơ đã đến rồi đấy, ông anh yêu dấu của tôi đừng quá lo lắng."
"Nên nhớ, nhớ kĩ một điều cho anh. Phải hết sức nhẹ, nhẹ hết mức có thể, có nghe rõ không?"
"Vâng, em nghe rồi."
Bỏ chiếc điện thoại vào túi, người con gái ấy bĩnh tĩnh đến lạ thường, mắt liếc sang người chị hiền lành ngốc nghếch ấy.
Xin lỗi, người chị yêu dấu của tôi! Nói gì đây? Có trách thì trách chị thật may mắn, luôn sở hữu những gì mà tôi luôn ao ước.
Có trách thì trách chị quá tin người, chị nghĩ ai cũng thánh thiện như chị sao?
Chị đừng trách tôi nhẫn tâm nhé! Bởi con người mà, ai mà chẳng muốn sở hữu, chẳng muốn những gì đẹp đẽ thuộc về mình?
"Alo, em nghe."
"Bà xã ăn uống gì chưa?"
"Ăn rồi."
"Ừ, tí anh về điều tra mà không ăn gì là chết với anh. Khoảng nữa tiếng nữa anh về."
"Anh cứ làm việc đi, về cũng không có em ở nhà đâu."
"Em đi đâu chứ? Sao ra ngoài mà không nói gì với anh? Em có biết là..."
Cúp máy nhanh, liền và ngay lập tức nếu không muốn bị tra tấn lỗ tai.
Ông cụ ấy chị giỏi việc lo xa.
Quay qua để chào đón em gái.
"Chạy đi, đến đi, nhanh lên nào, nhanh lên, tông cho chết nó luôn đi, haha, mạnh lên nào."
Dư Thảo Ân miệng không ngừng lảm nhảm.
Mắt dõi theo chiếc xe đang ngày một đến gần, đến gần người chị xinh đẹp cùng đứa cháu bé bỏng chưa kịp chào đời.
Nụ cười mới hé đã tắt ngụm, cái vẫy tay chào đón cũng vô thức ngã xuống.
Chuyện gì đang xảy ra đây? Cái quỷ quái gì đang đến với mình đây?
Sao toàn thân mình lại ê ẩm đến thế? Nhất là ở bụng. Mình nghe tiếng con trai mình khóc. Khóc lớn lắm, nó bảo nó đau, đau lắm mẹ à!
Sao mẹ không bảo vệ con? Sao mẹ cứ đứng yên đấy cho người ta đụng vào con?
Mẹ có biết, mỗi ngày sống trong này, con vui lắm không? Con hạnh phúc lắm không? Ngày nào cũng được ba mẹ nâng niu, cưng chìu, con vui sướng, con chờ đợi biết nhường nào cái ngày được chào đời. Được ba mẹ ôm trọn trong vòng tay ấm áp, đầy yêu thương.
Con bật cười rất nhiều khi cứ nghe mẹ ăn hiếp ba, còn ba thì lúc nào cũng nhường nhịn, cười xùê xùê cho mẹ vui.
Con muốn nói với ba mẹ rằng, con yêu ba mẹ nhiều, nhiều lắm!
Ôi! Giờ còn đâu, còn đâu nữa? Mọi thứ, tan nát hết rồi!
Con buồn lắm, buồn lắm khi phải xa mẹ, xa ba, xa mọi thứ.
Nhưng có lẽ ông trời không muốn cho con làm con của ba mẹ. Mẹ đừng buồn nhé, con vẫn luôn dõi theo ba mẹ, ba mẹ mãi là người con kính yêu nhất.
Tạm biệt, tạm biệt mọi thứ!
Không! Không! Đừng đi mà, đừng rời xa mẹ, xin con đấy!
Mẹ biết lỗi của mình rồi, là tại mẹ bất cẩn, tại mẹ vô tâm.
Là tại tên chết tiệt ấy đã đụng vào mẹ, mẹ không kịp tránh con à, nó lao đến quá nhanh.
Sao con không nói gì nữa? Sao con im lặng như vậy?
Tĩnh đậy đi, nói chuyện với mẹ đi, đừng ngủ mà, xin con đấy!
Con ơi, con ơi!
Mọi thứ giờ đây thật mù mịt, bóng tối bao trùm tất cả.
Giây phút ấy, Dư Thảo Chi chỉ biết rằng, giọt máu của mình đã rơi đi và không bao giờ trở lại. Tim cô, đau, đau đến cồn cào!
Chi Chi Hồ.