"Thảo Ân, đừng buồn nữa em."
Thảo Chi choàng tay ôm em gái vào lòng, bất chợt cô bị đẩy ra với một lực rất mạnh, làm ngã về phía sau. Thế Phong thấy cô bị ngã, liền lao đến đỡ vậy.
Vừa đỡ Chi, Phong quát.
"Em đang làm cái quái gì thế hả? Mau xin lỗi Chi ngay."
"Xin lỗi sao? Thật nực cười! Đáng lẽ người nói câu xin lỗi phải là chị mới đúng. Tại sao? Tại sao chứ? Tại sao cùng một mẹ, cùng một ba, cùng một gia đình, và cùng cả anh hai? Mà lúc nào chị cũng được ưu tiên, lúc nào chị cũng được yêu thương, chiều chuộng. Còn tôi, tôi phải sống trong sự gay gắt, đôi khi muốn làm một việc gì, muốn xin xỏ thứ gì, tôi phải nín thở để thực hiện."
Ân thét lên trong những tiếng nấc.
"Bây giờ là sao đây? Em kể tội mọi người sao? Em có biết mọi người làm vậy chỉ để tốt cho em thôi không hả?"
"Tốt sao? Tốt mà tôi phải sống trong sự thiếu thốn sao?"
"Đó chỉ là cái nhìn hạn hẹp từ một phía của em. Khi lớn lên em sẽ hiểu."
"Hiểu ư? Tôi quá lớn để hiểu rồi. Hiểu rằng cái nhà này chị ba là số một, còn tôi, cái con út này chỉ là đồ bỏ đi, tôi có chết quách ở cái xó nào đi chăng nữa, thì cũng chả có ai bận tâm."
"Ân, em nói gì thế hả? Tại sao lại không quan tâm em chứ? Mọi người yêu em còn không hết nữa mà."
Lúc này, Chi đã khóc, khóc khi nhìn thấy em gái mình, một cô bé thơ ngây đang đau khổ, khóc vì những tâm sự mà em gái mình bày tỏ trong nước mắt, và khóc vì nó quá khờ khạo khi lại hiểu sai vấn đề.
Không phải là không ai yêu thương Ân, mà là cách thể hiện tình cảm của Ân và Chi có sự khác biệt. Từ nhỏ, Chi là một cô bé hiền lành, hiểu chuyện, luôn sống đúng trong khuôn phép mà gia đình đặt ra, dường như đếm được những sai phạm mà cô vấp phải, là một điều hiếm hoi. Đối lập lại, Ân là một cô bé rất bướng bỉnh, kiêu ngạo. Nhận thức được điều này, vợ chồng Thế Mạnh đã vạch ra những phương pháp dạy dỗ riêng, chỉ mong sao con cái được nên người. Tuy nhiên, vẫn còn một nguyên nhân khác, mà chỉ có ông bà biết, thế nhưng lại vô tình để lọt vào tai Phong. Chỉ có Ân và Chi vẫn chưa biết. Vợ chồng ông Thế Mạnh đã tự nhủ, cái bí mật này sẽ theo họ cho đến khi xuống mồ, ông bà sẽ không bao giờ tiết lộ, bởi họ nghĩ, có lẽ đây là cách tốt nhất, cho những người ở hiện tại, đặc biệt là Thảo Chi, mọi chuyện sẽ bị xáo trộn, nếu như đều ấy bị phanh phuôi.
"Chị thôi đi. Đừng tỏ ra tốt đẹp nữa."
Nói rồi, Ân bỏ chạy, cô chạy rất nhanh ra khỏi nhà. Có lẽ nỗi uất ức trong cô quá lớn, cô cần một khoảng không gian để giải tỏa.
Chi hoảng sợ đuổi theo, trước giờ Ân có khi nào xử sự thế này đâu. Ừ nhỉ! Đã 10 năm rồi, đã 10 năm cô không ở cạnh đứa em gái này rồi. Đấy là khoảng thời gian quá lớn để làm thay đổi một con người. Trước đây Ân bướng bỉnh, nhưng rất dễ thương, bởi cô chỉ là một đứa trẻ, một đứa trẻ hung dữ bướng bỉnh mà thôi. Còn bây giờ, nó đã lớn, đã biết suy nghĩ, nhưng nó không đủ hiểu biết để suy nghĩ một việc gì đó khá lớn, và dẫn đến hậu quả như ngày hôm nay.
Thế Phong nắm tay Chi lại.
"Để cho nó yên tĩnh để nhận thức sự việc, em đuổi theo cũng chỉ khiến mọi chuyện xấu đi thôi."
Bất chợt, cô ngã mình vào Phong, khóc nức lên.
"Có chuyện gì vậy anh hai, sao Thảo Ân lại thành ra thế này? Cả nhà ai cũng thương nó mà, em cũng thương nó lắm. Em đâu có cướp tình cảm của mọi người dành cho nó đâu. Hay em đã làm đều gì sai, khiến nó tổn thương?... hức..."
"Ngốc à! Em không làm điều gì sai cả. Chỉ tại con bé mới lớn nên nó có phần nhạy cảm thôi."
"Thật không."
"Thật chứ! Thảo Chi của anh không bao giờ làm tổn thương ai cả."
Chi ôm hai, một cái ôm trìu mến, cái ôm của sự tin tưởng. Hai luôn là một bờ vai vững chắc để cô dựa vào, hai luôn là người rất chi là tâm lí, luôn dọn sạch mọi lo âu của cô. Chi thương anh hai nhiều lắm, bây giờ và mãi mãi.
Từ cầu thang nhìn xuống, bà Thế Mạnh đã nhìn thấy mọi chuyện. Qua sự việc ngày hôm nay, lại khiến những suy nghĩ cùng những dự tính của bà thay đổi.
Bà thở dài, một cái thở dài ngao ngán, ánh mắt bà xa xăm, mơ hồ, đầy lo lắng. Có phải bà đã sai khi quyết định chôn vùi quá khứ, mọi chuyện diễn ra trước mắt bà thật tồi tệ. Tình cảm gia đình bà đang dần rạn nứt bởi những hiểu lầm.
Bà yêu thương Thảo Chi và Thảo Ân khác nhau, bởi cũng có cái lí riêng, nhưng cái tình cảm ấy vẫn tròn đầy như nhau. Bà muốn sự hiền từ, chu đáo mà bà dành cho Chi, sẽ phần nào bù đắp được những thiếu hụt mà cô gánh phải, bà đợi đến khi cô trưởng thành sẽ nói rõ ràng mọi chuyện về thân thế, gia cảnh của cô. Nhưng rồi thời gian đã vun đắp tình yêu thương mà bà dành cho Chi, có lẽ, nó không còn là sự xót xa, đồng cảm đối với một đứa bé không ba, không mẹ. Mà nó chuyển dần thành một thứ tình cảm khác, mà thế gian bảo là tình Mẫu Tử cơ.
Có lẽ, bà phải nói, phải nói rõ mọi chuyện, Thảo Ân là một cô bé nông nỗi, nó đang hiểu lầm mọi chuyện, đang hiểu lầm không ai yêu thương nó, mọi chuyện thật tệ hại nếu như chuyện này cứ tiếp diễn.