Dạ Vô Ưu bị đẩy té ngược vô trong lô đỉnh có chút ngơ ngác, hắn ta ngơ ngác nhìn bóng người to lớn kia, nghe thấy giọng nói nghiêm túc kia, không biết vì sao, tâm trí quay về thời còn nhỏ. Từ khi hắn ta còn nhỏ đã là người của Vô Ưu sơn, phụ thân hắn từng là chủ nhân của Vô Ưu sơn, lúc còn nhỏ phụ thân hắn ta thường giáo dục hắn ta những lời như vậy. “Vô Ưu, ai cho ngươi dừng lại hả! Tiếp tục tu luyện! Ở cái thế gian ăn...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.