Mục lục
Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Hương thơm này đến từ đâu vậy?"

"Đúng vậy, thơm quá đi mất. Tôi chưa ngửi thấy mùi này bao giờ cả."

"Đột nhiên tôi thấy đói bụng, rất muốn được ăn nha. Rõ ràng vừa nãy mới ăn xong mà."

Ngay khi đám đông người đẹp đang tìm kiếm nguồn gốc của hương thơm, Hoắc Hàm đã nắm lấy chiếc bánh kếp trong tay, nuốt một ngụm nước bọt. Đôi mắt to và sáng của cô ấy tràn đầy vẻ khao khát.

Bánh như có hàng ngàn lớp, giống như những tờ giấy mỏng vậy, lớp bên ngoài màu vàng giòn xốp, hương thơm ngào ngạt xông vào mũi khiến người ta thèm ăn. Như thể trong mắt họ ngoại trừ chiếc bánh kếp này ra thì chẳng còn gì khác cả.

"Hàm Hàm, chờ đã..."

Trọng Thanh Dật lập tức kêu dừng lại.

"Mùi hương này tỏa ra từ cái bánh kếp à." Trọng Thanh Dật lại ngửi thấy mùi hương này rồi. Lúc trước khi ngửi thấy nó ở quầy hàng cô còn không biết nó đến từ đâu, nhưng bây giờ nó lại xuất hiện. Vậy thì chỉ có một khả năng đó là tỏa ra từ bánh kếp.

Hoắc Hàm không thể chờ đợi được mà cắn một miếng bánh kếp trên tay.

Khi cắn miếng bánh kếp, khuôn mặt thanh tú của Hoắc Hàm lộ ra vẻ kinh ngạc. Sau đó đột ngột đứng dậy, cả người như bị mê muội.

Đối với Hoắc Hàm mà nói, toàn bộ tâm trí của cô giống như đang ở trong cơn sóng lắc lư.

Ngon, thật sự quá ngon.

Giờ phút này, Hoắc Hàm đã định thần lại từ trong cảm giác tuyệt vời kia, toàn bộ vị giác của cô đều tràn ngập cảm giác tuyệt vời này.

Đây là món bánh kếp ngon nhất mà cô từng ăn trong đời. Bất kể là cao lương mỹ vị gì cũng không thể so sánh được với món bánh kếp tự tay làm này.

“Các người muốn làm gì?” Thấy đồng nghiệp vây quanh, Hoắc Hàm không khỏi bảo vệ bánh kếp trong tay.

"Hàm Hàm, cho chúng tôi ăn thử cái bánh kếp này đi."

"Đúng vậy, mùi vị kia thật sự khiến người ta khó nhịn được lắm."

"Đúng, đúng. Hàm Hàm tốt của tôi! Chỉ cắn một miếng thôi mà."

"Không, đây là của tôi. Các người muốn làm gì. Thanh Dật cứu mạng. Bọn họ muốn cướp đồ ăn ngon của bảo bảo."

Sao Hoắc Hàm có thể nguyện ý từ bỏ chiếc bánh kếp đặc biệt thơm ngon này được chứ. Đương nhiên phải cố gắng hết sức bảo vệ nó. Nhưng mà điều Hoắc Hàm không ngờ tới chính là, ngay cả Thanh Dật cũng gia nhập vào hàng ngũ cướp đoạt cái bánh kếp này.

"Hàm Hàm, cái này là mình mua cho cậu nên để mình nếm thử một miếng đi."

Lúc này, vị giác của Trọng Thanh Dật cũng bị mùi thơm này làm cho mở rộng. Đặc biệt khi nhìn thấy Hoắc Hàm coi chiếc bánh kếp này như bảo bối thì lại càng muốn nếm thử nó một lần.

"Không được, các người đừng tới đây, đừng tới đây, a... Cứu với."

Trong nháy mắt, Hoắc Hàm đã bị đại quân áp đảo.

"A, mùi vị này thật sự rất ngon. Tôi cảm thấy đây là món ăn ngon nhất mà tôi từng ăn trong đời."

"Cho tôi thêm một chút, thêm một chút nữa thôi."

"Hết rồi, đều đã chia xong."

"Đám bà tám đáng giận các người. Giữa thanh thiên bạch nhật mà dám cưỡng đoạt bánh kếp trên tay của bảo bảo, các người có còn lương tâm không, oa oa oa..."

Giờ phút này Hoắc Hàm sắp khóc rồi, cô mới chỉ kịp cắn một miếng bánh kếp này, còn chưa kịp tận hưởng dư vị tốt đẹp thì đã bị đám bà tám này cướp đi.

"Thanh Dật, không phải cô nói là bánh kếp tự tay làm này được bán ở phía đối diện chúng ta sao?”

"Đi thôi, còn chờ gì nữa chứ. Sao chỉ mua mỗi một phần bánh kếp ngon như thế được?"

"Bản cô nương đã quyết định rằng trong 365 ngày tới của năm. Bữa nào cũng phải ăn bánh kếp này.”

"Xông lên thôi, mục tiêu chính là anh chàng đẹp trai bán bánh kếp."

Đội quân hùng hậu cũng không an ủi thật tốt Hoắc Hàm đang đau khổ mà đi thẳng xuống thang máy, xông về phía trường học bên kia.

“Các người chờ tôi với.” Hoắc Hàm khó hiểu nhìn văn phòng trống rỗng, sau đó cũng lập tức đuổi theo.

...

"Đây rốt cuộc là thứ quái gì?"

Ngồi ở nơi đó, Lâm Phàm cảm thấy choáng váng. Mỗi khi nhắm mắt lại, đều có thể cảm nhận được núi tạp chí trong đầu.

"Bách khoa toàn thư sao?"

Chẳng lẽ là đại thần ngoài hành tinh nhìn thấy hắn hiện tại khổ cực như vậy, cho nên ban thưởng bàn tay vàng cho hắn sao?

Hắn đã đọc quá nhiều tiểu thuyết nên loại tình huống này không dọa được người.

Lâm Phàm thừa nhận rằng cách làm bánh kếp của hắn đã thay đổi. Mùi cũng rất thơm, nhưng thực sự không biết hương vị của nó như thế nào.

Mấu chốt là còn có một nhiệm vụ nữa.

"Trở nên nổi tiếng sao? Nhưng mấu chốt là trở nên nổi tiếng này là muốn danh khí lớn đến mức nào chứ."

Trong lúc nhất thời, Lâm Phàm choáng váng.

Bộ não của hắn phải lang thang một lúc, nếu không thì thực sự không kịp phản ứng.

"Tôi nói tiểu tử cậu sao lại ngẩn người như vậy hả? Lưu lượng khách lớn nhất cũng chỉ trong vỏn vẹn 30 phút này. Tiểu tử cậu không phải chỉ muốn mỗi ngày bán chỉ một phần bánh thôi đấy chứ?" Điền Thần Côn phát hiện tiểu tử này hôm nay rất kỳ quái, giống như mất hồn.

"A!"

Lâm Phàm sửng sốt một chút, sau đó không thèm để ý nhìn Điền Thần Côn nói: "Không sao, đây không phải là lần đầu tiên. Tôi đang nghiên cứu một số thứ, nếu nghiên cứu tốt thì sẽ rất khó lường."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK