Mục lục
Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trọng Thanh Dật hài lòng rời đi, ông lão bán đậu phụ thối kia cũng bị mang đi không thương tiếc. Trước khi rời đi, ông chú đậu phụ thối rầu rĩ nhìn tờ giấy chứng nhận tạm thời của Lâm Phàm, cả người đều ngây ra.

Giữa trưa.

Lâm Phàm vui vẻ ăn một bữa, đó là một bữa ăn rất xa hoa, hắn đi vào một quán nhỏ ven đường, ăn hai mặn một canh.

Theo quan điểm của Lâm Phàm, cuộc sống chính là như vậy, trước đây đã trải qua như thế nào?

Đơn giản chính là không phải con người.

Uống một hớp bia, cả người Lâm Phàm đều thoải mái muốn bay cả lên. Vừa ăn cơm, vừa lấy điện thoại ra, chuẩn bị xem tin tức bên lề.

“Hôm nay chưa kịp xem bộ tin tức UC, phải xem thử xem hôm nay có tin gì đáng sợ không.”

(Bộ tin tức uc: Bộ phận chuyên ghi tít giật gân của trình duyệt UC Browser của TQ, cái trình duyệt này toàn ghi tiêu đề giật gân để thu hút đọc giả, nhưng nội dung thì trớt quớt.)

Lâm Phàm loay hoay với chiếc iphone 4 cũ nát, sau đó bỗng sửng sốt như thể đã thấy tin tức kỳ lạ nào đó.

“Chết tiệt, lên bảng tin rồi sao?”

Lâm Phàm dụi dụi mắt như không dám tin, sau khi cẩn thận nhìn kỹ, mẹ nó cái này không phải là hắn hay sao?

“Một cảnh tượng đáng kinh ngạc xuất hiện ở cổng trường tiểu học Hồng Tinh, một chàng trai tự tay làm bánh kếp khiến người dân vô cùng kinh ngạc ...”

Lâm Phàm đọc không sót một chữ trong nội dung, sau đó lại nhấn vào một đoạn video rồi nhấn mở, một giọng nói khiến người nghe bật cười xuất hiện.

“Ôi, ngon quá!”

“Ăn ngon thật!”

“Món bánh kếp này thật sự quá ngon ...”

Từng tiếng khen ngợi thán phục khiến Lâm Phàm có chút lúng túng xấu hổ, nhất là biểu cảm của những người dân kia, vô cùng khoa trương.

Dù vậy, Lâm Phàm rất có lòng tin đối với tay nghề làm bánh kếp của bản thân, bánh thực sự rất ngon, không hề nói giỡn.

Nhưng khi đọc bình luận, Lâm Phàm lại vừa tức vừa bất đắc dĩ.

“Những diễn viên quần chúng này, diễn cũng hơi quá rồi đấy!”

“51 người, không hơn.”

“Thời đại bây giờ đều thay đổi rồi, nghề nào cũng có thể quảng cáo được.”

......

Quảng cáo em gái mấy cậu! Bánh kếp của anh trai này thực sự rất ngon đấy!

Loại tình huống này, Lâm Phàm nhịn không nổi, vội vàng đáp trả lại, chiến đấu với đám đại quân trên mạng này.

Lâm Phàm không sợ bọn người này trả thù, cùng lắm thì lấy bánh kếp chặn miệng bọn họ lại, để bọn họ từ đó mê mệt món bánh kếp này.

Sau nửa giờ làm lớn chuyện ở phần bình luận của bộ tin tức UC, Lâm Phàm nhàn nhã đẩy xe trở về nghỉ ngơi, chuẩn bị tốt cho buổi chiều làm việc.

Nhưng điều khiến Lâm Phàm kích động chính là, bản thân được đưa tin như vậy thì có lẽ nhiệm vụ cũng sẽ nhanh chóng được hoàn thành nhỉ? Suy nghĩ một chút Lâm Phàm bỗng có chút kích động.

Buổi chiều.

Tổng bộ tin tức internet nào đó của Thượng Hải.

“Tiểu Vương, buổi chiều cậu đi phỏng vấn chàng trai làm bánh kếp ở cổng trường tiểu học Hồng Tinh một chút đi, kiếm chút tin tức để đăng.” Chủ biên nói.

“Vâng, chủ biên.” Tiểu Vương là phóng viên vừa được chuyển lên làm chính thức, cũng chưa từng được phỏng vấn đại nhân vật nào, chỉ có thể kiếm chút tin tức nhỏ bé xung quanh để đăng lên mạng để thu hút người xem.

Những tin mà các đồng nghiệp phỏng vấn đều là những tin lớn, điều này khiến Tiểu Vương vô cùng hâm mộ.

“Chàng trai làm bánh kếp? Một người bán rong khá nổi tiếng trong tin tức hôm nay, nhưng nhìn có hơi gian xảo, xem ra có lẽ người này đã tìm diễn viên đến hỗ trợ.”

Trong lòng Tiểu Vương đã sớm suy nghĩ kỹ càng, ngay cả bản thảo của tin tức này cũng đã chuẩn bị xong.

......

Đúng 4 giờ.

Lâm Phàm đẩy quầy hàng đến cổng trường tiểu học Hồng Tinh, điều khiến Lâm Phàm kinh ngạc chính là, ánh mắt của những bạn hàng xung quanh nhìn hắn không đúng lắm.

“Nhóc con cậu thật lợi hại nha.”

Khi Lâm Phàm bày xong quầy hàng, Điền Thần Côn tiến lại gần, nói một câu khiến Lâm Phàm không hiểu đầu đuôi mô tê gì cả.

“Lợi hại cái gì? Có bay được lên trời không?”

“Không phải, nhóc con cậu mau thành thật nói cho tôi, giấy phép tạm thời làm sao mà có hả? Lúc cậu chưa đến, mọi người vẫn đang thảo luận đấy.” Điền Thần Côn nhìn tờ giấy tạm thời trên xe hàng của Lâm Phàm có chút tò mò hỏi.

Đối với Điền Thần Côn, nếu việc này dễ dàng, hắn cũng đã đi xử lý rồi, còn không thoải mái hơn sao?

“Ha ha ha, ông muốn biết sao? Đơn giản thôi, đưa tôi 100 tệ đi.” Lâm Phàm đưa tay ra nói.

“Cậu nói tiền bạc làm gì, dễ tổn thương tình cảm nha. Thôi bỏ đi, tôi không hỏi nữa.” Điền Thần Côn khoát tay nói.

Lâm Phàm liếc nhìn những gian hàng khác, sau đó cố ý vỗ vỗ quầy hàng nói: “Haizz! Giấy phép tạm thời, chính là sắp có giấy chứng nhận chính thức, sau này sẽ không có ban quản lý nào đến bắt tôi, có thể yên tâm mà bán hàng rồi.”

“ Cậu chủ nhỏ tới rồi kìa.”

Đúng lúc này, khi gian hàng của Lâm Phàm đã dựng lên xong, mọi người ở xung quanh lần lượt kéo đến, họ đều là những người đã từng ăn bánh kếp Lâm Phàm làm.

“Cậu chủ nhỏ rất đúng giờ đó nha.”

“Tôi đợi không kịp nữa rồi, mau bán cho tôi 3 cái đi.”

“Tôi mua 6 cái.”

“Một ngày không ăn bánh kếp của cậu chủ nhỏ làm, cả người đều khó chịu.”

Trong nháy mắt, gian hàng của Lâm Phàm đã chật kín người, những người bán hàng xung quanh đều ghen tị đỏ mắt.

Mẹ kiếp, điều này thật không khoa học chút nào, ngay khi gian hàng vừa mở đã có rất nhiều người kéo tới mua hàng.

“Mẹ nó ...”

Lúc này, Điền Thần Côn cũng trợn trong mắt nhìn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tên nhóc này quá lợi hại rồi.

Thế nhưng có câu nói như này ‘gần quan được ban lộc’. Điền Thần Côn cũng đã chuẩn bị xong, sau đó bắt đầu hét lên.

“Xem bói cực kỳ chính xác, 50 tệ 1 quẻ. Trên biết quá khứ, dưới biết tương lai, mau mau đến đây xem đi, đừng bỏ lỡ cơ hội này.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK