Mục lục
Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giờ phút này Lưu Hiểu Thiên ngốc luôn rồi, rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra ở đây thế?

Không phải chỉ là một sạp hàng thôi sao, cần gì phải khiến mọi chuyện đi xa như thế chứ?

Lúc này người vây xem càng ngày càng đông, đa số mọi người đều cho rằng đã xảy ra chuyện gì đó vô cùng nghiêm trọng.

Đặc biệt là khi nhìn thấy bốn chữ “quản lý đô thị”, nó lại càng khiến cho bọn họ nhớ đến chuyện thực thi pháp luật vô cùng thô bạo của đám quản lý đô thị dạo gần đây, ngay sau đó, bọn họ đều lần lượt lấy điện thoại ra rồi tiến về phía trước.

Chỉ là, sự việc này khiến bọn họ có chút bối rối, chuyện gì đang xảy ra vậy? Thoạt nhìn không giống như đang có chuyện xảy ra cho lắm.

Lúc này Lâm Phàm cũng trợn tròn mắt, đây là lần đầu tiên hắn được chứng kiến một tình huống vi diệu như thế này, khách hàng vì để được ăn món bánh kếp của mình mà sẵn sàng cãi tay đôi với quản lý đô thị.

Hơn nữa với tình hình này, nếu hôm nay không được ăn bánh kếp thì sợ là bọn họ sẽ không chịu rời đi mất.

“Đội trưởng, giờ phải làm sao đây? Những người này sẽ không rời đi đâu.” Một công nhân hỏi.

Hiếm lắm mới thấy một tình huống như thế này nên bọn họ không biết phải làm sao cả.

Vào giờ phút này, đầu của Lưu Hiểu Thiên như sắp nổ tung cả lên, cậu hỏi tôi thế tôi phải đi hỏi ai đây.

Nếu không hỏi gì về chuyện này thì cũng không hợp quy tắc cho lắm, trong lòng sẽ cảm thấy khó chịu, nhưng nhìn dáng vẻ của những người công dân này, nếu hôm nay hắn không thả người bán hàng rong này đi, chắc sẽ không xong với bọn họ rồi.

Trong lúc nhất thời, Lưu Hiểu Thiên đã rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Quan trọng hơn là, người xung quanh đang mỗi lúc tụ lại xem đông hơn, nếu cứ kéo dài quá lâu rồi bị lan truyền lên trên mạng, không quan tâm ngọn ngành câu chuyện ra sao, chắc chắn quản lý đô thị sẽ là đối tượng bị ném đá nhiều nhất.

"Ài, ta đi đây, mấy người này bị cái gì vậy? Họ thèm món bánh kếp này lắm à, làm như đã nhiều năm rồi không được ăn bánh kếp ấy."

“Đội trưởng….” Lúc này, Lâm Phàm yếu ớt hỏi: “Hay là, để tôi làm bánh kếp cho họ đi.”

“Không được, quy tắc chính là quy tắc, hiện tại cậu đã vi phạm quy định rồi, nên tôi phải tịch thu sạp hàng của cậu.” Lưu Hiểu Thiên nghiêm túc nói.

Lâm Phàm nhún vai bày tỏ sự bất lực của mình, nếu đã thế thì đành phải làm phiền người vậy.

"Mọi người hãy nghe tôi nói, chúng ta phải tuân theo các quy tắc trong vấn đề này. Việc dựng gian hàng bất hợp pháp này phải được chấm dứt hoàn toàn. Nếu không, thành phố xinh đẹp của chúng ta sẽ trở nên hỗn loạn mất." Lưu Hiểu Thiên hết sức an ủi mọi người, hắn hy vọng rằng các công dân sẽ hiểu cho công việc của bọn họ.

Nhưng đối với nhóm công dân đang nóng lòng muốn được ăn bánh kếp này, ai dám ngăn cản bọn họ ăn bánh kếp thì người đó chính là kẻ thù.

"Đừng có nói này nói nọ với bọn tôi nữa, hôm nay nếu dám đóng sạp hàng này thì bọn tôi sẽ đi báo cáo các người đấy."

"Đúng vậy, không cho bọn tôi ăn bánh kếp cũng tức là đang giết chết bọn tôi rồi."

Lưu Hiểu Thiên nhìn những công dân này như thể nếu không ăn được bánh kếp thì sẽ không bỏ cuộc, hắn nhất thời không còn gì để nói nữa.

Ngày hôm nay đã có sự thay đổi.

Từ khi nào mà tình huống lại trở nên như vậy chứ?

Trước đây đám tiểu thương bày sạp hàng ở ven đường, vì không muốn bị tịch thu sạp hàng nên ai nấy cũng đều mang đồ nghề bỏ trốn hết.

Nhưng hiện tại, thời thế đã thay đổi, chủ sạp hàng bánh kếp một mình đứng một nơi, vẻ mặt trông bất lực vô cùng, như thể không liên quan gì đến hắn vậy.

“Đội trưởng, hay là thôi đi, đám công dân này hình như bị mê muội rồi. Nếu chúng ta cứ tiếp tục cưỡng chế tịch thu sạp hàng thế này, chỉ sợ là sẽ xảy ra xung đột mất, đến lúc đó, cho dù chúng ta có lý do chính đáng đi chăng nữa thì cũng không thể nói rõ được đâu.”

“Đúng đấy, bây giờ trên mạng đang vô cùng nhất trí đánh giá không tốt cho quản lý đô thị là chúng ta rồi, chúng ta nên nhân nhượng một chút, có lẽ kết quả sẽ trở nên tốt hơn.”

Lưu Hiểu Thiên khẽ chớp mắt, cuối cùng vì quá bí bách nên hắn đã bất lực gật đầu.

Thế thì, chuyện đến đây thôi vậy.

“Tôi cho phép cậu tiếp tục làm, nhưng số người hiện tại đã nhiều lắm rồi, xong hết thì thôi chứ đừng làm tiếp nữa.” Lưu Hiểu Thiên nói.

Lâm Phàm sững sờ trong chốc lát, hắn không ngờ rằng đội trưởng Lưu sẽ nhượng bộ, điều này thật sự khiến cho hắn ngạc nhiên vô cùng.

Mà những người dân ở xung quanh, cũng bắt đầu nở nụ cười trên môi.

"Ài, quản lý đô thị cũng tốt phết đấy chứ, không tệ.”

"Sau này, nếu trên mạng có ai dám nói quản lý đô thị không tốt, tôi sẽ là người đầu tiên đứng ra bác bỏ ý kiến này."

"Hãy nhìn đi, đây mới gọi là quản lý đô thị đấy, biết thuận theo dư luận, đây mới chính là những người đang phục vụ cho chúng ta đó nha."

Nhìn những công dân mới ban nãy còn đang bùng nổ này lại đột nhiên khen ngợi bọn họ, điều này khiến Lưu Hiểu Thiên và những người khác thấy rất hài lòng.

Thôi, thôi vậy, xem như đây là ngoại lệ đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK