Mục lục
Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Số tiền này tuy rằng kiếm dễ dàng nhưng Lâm Phàm vẫn đau lòng không thôi. Trong nháy mắt hai mươi lăm vạn chảy ra ngoài nhanh như vậy. Năm vạn còn lại cũng phải chi tiêu tiết kiệm một chút.

Hợp đồng ký xong, tiền cũng giao xong. Chìa khóa đến tay, từ nay về sau đây chính là cửa hàng xem bói của Lâm Phàm.

Cuối cùng chính là đổi cái bản hiệu này, vốn dĩ theo ý của Lâm Phàm thì tùy tiện làm là được, dùng một tấm nhựa gì đó che chắn một chút. Nhưng theo lời Điền Thần Côn mà nói.

Bản hiệu chính là mặt mũi, nếu làm đơn giản như vậy thì không có cái loại cảm giác thần bí, nghiêm túc, khách hàng liệu có đi vào không?

Lâm Phàm nghĩ lại thấy hình như rất có đạo lý.

Cuối cùng chỉ là một bản hiệu mà tiêu tốn hơn một vạn tệ, tâm can Lâm Phàm đau như đứt từng khúc ruột.

"Đáng giá, quá đáng giá." Điền thần côn nhìn tấm bảng hiệu màu nâu sẫm, vẻ mặt kích động.

"Lâm đại sư."

Trên bảng hiệu chỉ có ba chữ lớn màu vàng, ba chữ này đoan đoan chính chính nhưng lại có một loại ý vị riêng ở trong đó. Cái này ở trên đường rất dễ gây chú ý.

Ghế bên trong đã có sẵn, chỉ cần rửa sạch là được.

"Khi nào khai trương nhỉ?" Lâm Phàm hỏi.

"Khai trương vào ngày mai có được không?" Điền thần côn nhìn văn phòng này rất lâu vẫn chưa hoàn hồn lại. Dường như có cảm giác nơi này là của riêng mình vậy, đây là một chuyện mà Điền thần côn vẫn tha thiết ước mơ từ lâu.

Tuy rằng đây không phải của mình, nhưng Điền Thần Côn cũng có vai trò riêng của hắn. Hiện tại hắn hợp tác với Lâm Phàm nên cũng coi như là một phần tử trong đó.

"Được, vậy ngày mai khai trương. Cố lên!" Lâm Phàm vươn tay ra, trong lòng cũng dâng lên một loại cảm giác tự hào.

Điền Thần Côn nhìn Lâm Phàm, sau đó nắm tay Lâm Phàm, nặng nề gật đầu: "Cố lên!”

Còn lại hơn một vạn tệ, Lâm Phàm phải giữ lại thật tốt, bình thường khẳng định cũng có một ít việc cần phải chi tiêu.

Nhưng sau khi tất cả đã chuẩn bị xong, lúc Lâm Phàm trở về lại mua một chiếc xe đạp. Sau này đi xe đạp qua lại không chỉ tiết kiệm tiền mà còn có thể rèn luyện sức khỏe, tội gì không làm.

Buổi tối!

Lâm Phàm trước tiên là mở ra wechat, em gái kia liên tục gửi mấy chục tin nhắn. Nói đủ các loại lời uy hiếp nhưng Lâm Phàm là một nam nhân lãnh đạm, trực tiếp bỏ qua, sau đó lại nhìn trong nhóm lớp học một chút.

Sau khi xem một lúc lâu, cảm giác không có ý nghĩa gì. Một đám người ở bên trong khoe khoang thì có ý nghĩa gì chứ, sau đó hắn tắt luôn WeChat.

Weibo.

Lâm Phàm phát hiện fan của mình lại tăng thêm vài người, mà dưới bình luận của mình và Vương Minh Dương còn có một người đang nổi giận đùng đùng.

"Con mẹ nó chứ, cái tên ‘Thu Đao Chặt Cá’ này chẳng lẽ là thích chống đối với mình hay sao? Nhưng thôi quên đi, anti-fan trên mạng có hàng ngàn vạn người, mình bị gặp phải một người cũng là chuyện bình thường."

Lúc này, Vương Minh Dương đã đăng tải vài bình luận trên Weibo của Lâm Phàm.

"Bội phục."

“Lâm đại sư, ngươi có ở đây không?”

"Một trăm vạn nói được làm được, số thẻ bao nhiêu?"

Hơn nữa hình như còn có chút nóng nảy, nhưng thật đúng là Lâm Phàm không biết, Vương Minh Dương này đúng là một người nóng nảy.

Trong biệt thự xa hoa, Vương Minh Dương vẫn ôm điện thoại di động, vẫn lướt Weibo.

Lúc này đây hắn coi như hoàn toàn phục rồi.

Hắn phát hiện cái người Lâm đại sư này có lẽ thật sự là có năng lực, đúng là quá nghịch thiên.

Ở trong mắt đồng nghiệp bên ngoài, Vương Minh Dương chính là một người điên. Có những chuyện người bình thường căn bản không có khả năng làm nhưng hắn lại liều mạng muốn làm. Hơn nữa nhất định phải đem chuyện mà người thường không có khả năng làm kia phải ra kết quả tốt nhất.

Tính tình bướng bỉnh, nóng nảy bá đạo, giống y như tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết kia vậy.

Buổi chiều, Vương Minh Dương gọi cho đám người kia, mặc dù biết những người đó đã thông đồng với nhau, nhưng hắn chính là muốn nhìn xem Lâm đại sư này có phải thật sự có bản lĩnh hay không.

Đối với những người đã thông đồng với nhau mà nói, Vương Minh Dương này quả thật giống như một kẻ ngốc.

Nhưng làm cho tất cả mọi người giật mình chính là, Vương Minh Dương chiều nay giống như được quý nhân phù trợ, giết sạch bốn phía, không thể ngăn cản.

Không chỉ thắng lại ba trăm vạn ngày hôm qua, mà còn thắng ngược lại hai trăm vạn.

Cuối cùng còn làm cho ba người kia nhảy dựng lên nói Vương Minh Dương chơi bẩn.

Nhưng Vương Minh Dương lại bá đạo trả lời: "Ba người các người sau này đừng xuất hiện trước mặt ông đây, nếu không thì sẽ cho các người biết tay. Thật sự con mẹ nó cho rằng ông đây không biết các người thông đồng với nhau à? ”

Ba người này tuy rằng cũng là thương nhân, nhưng chênh lệch quá xa so với Vương Minh Dương, cuối cùng đành phải khịt mũi rời đi.

“Sao Lâm đại sư này lại không trả lời tin nhắn cơ chứ?” Vương Minh Dương có chút nóng nảy, hắn là người nói được làm được. Nói cho thì phải cho nếu không thì cả người khó chịu.

Đúng lúc này có tin nhắn trả lời lại.

"Không cần! Trong thời gian xem bói miễn phí, không thu bất kỳ khoản phí nào."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK