Mục lục
Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cách quầy hàng Lâm Phàm khoảng ba trăm mét có một khúc cua, là nơi đậu xe của đội quản lý trật tự đô thị, một đội viên đội quản lý trật tự đô thị đang cởi áo quần ra, thay bằng một bộ đồ hàng ngày.

“Haizz, có khi cái bộ đồng phục này phiền thật đấy, mua cái gì cũng phải thay đồ ra.”

“Ông dám không đổi không? Chúng ta là đội quản lý trật tự đô thị, nếu đi mấy quầy hàng rong mua hàng bị bắt gặp thì đúng là tình ngay lý gian đấy.”

“Cũng đúng.”

Lúc này Lâm Phàm đứng đơn độc ở đó, cảm giác cô đơn này thật sự quá tịch mịch.

Chung quanh không có một quầy hàng rong nào, thậm chí một đối thủ bên cạnh cũng không, cô đơn biết bao nhiêu, buồn bã biết bao nhiêu.

Bây giờ Lâm Phàm tung hoành ngang ngược ở trường Tiểu học Hồng Tinh không có đối thủ, chỉ mong thất bại được một lần.

Rầm rầm!

m thanh xe đẩy truyền đến, một vài người bán rong lén lút nhìn qua thấy Lâm Phàm bày sạp ngay đó, tỏ vẻ kinh ngạc nhưng sau đó phản ứng ngay.

“Không sao rồi, đội quản lý trật tự đô thị đi rồi.”

Câu vừa dứt, vô vàn quầy hàng rong xuất hiện.

Bà lão bán bánh kếp nhìn xe đẩy của Lâm Phàm, cười khẩy: “Ôi, về nhanh thế à, chắc bị phạt không ít tiền nhỉ? Mọi người xem cậu này ngốc đến cỡ nào này. Chúng ta không ở đây mà vẫn không biết chọn chỗ tốt.”

Chồng của bà ta bán đậu hủ thúi cũng phá lên cười, sau đó đẩy xe để bên cạnh Lâm Phàm: “Cậu nhóc, bị phạt bao nhiêu vậy?”

“Mắc mớ gì tới ông?”

Lâm Phàm liếc qua, trả lời xong thì cũng lười nói tiếp.

“Úi chà, cậu nhóc này ra vẻ thế, không định bán hàng nữa hả? Có phải là có bao nhiêu tiền đều đổ vào màn kịch trước đây rồi không?”

“Tôi thấy cậu nên thành thật làm việc đi, những thứ này có hay không đều được. Nhìn xem, diễn viên không còn mà lại không bán được hàng nữa.”

Lâm Phàm không muốn nói nhiều, những quầy hàng rong cạnh tranh rất cao, hai ông bà già này thấy hắn còn trẻ nên tưởng hắn dễ bắt nạt à?

Tuy nhiên hắn cũng chẳng thèm chấp nhất với họ, hắn có giấy phép kinh doanh thì so với họ, hắn cao cấp hơn nhiều rồi.

Lộp cộp!

Đúng lúc này vang lên tiếng giày cao gót gõ mạnh xuống đường, tận đến ngay trước gian hàng của Lâm Phàm mới dừng lại.

Trong chớp mắt, một mùi hương thơm phức xông vào mũi.

Lâm Phàm ngẩng đầu nhìn. Úi chà, hóa ra là mỹ nữ chiều hôm qua đây mà.

Cô em xinh đẹp này thật là khác biệt, ngày càng xinh đẹp, hôm qua ăn mặc đã đẹp lắm rồi, hôm nay mặc lại càng đẹp hơn nữa.

Tuy nhiên Lâm Phàm không phải kẻ hám gái, cho nên không có nhìn chằm chằm vào cô gái đẹp này. Dù vóc dáng cô em này rất nóng bỏng, nhất là bộ ngực to như hai trái bóng rổ căng tròn kia nằm ẩn bên dưới lớp vải, chỉ chực chờ cơ hội được nhảy nhót ra bên ngoài.

Rất tiếc, hắn là một thanh niên nghiêm túc.

“Cô em xinh đẹp, ăn bánh không?” Lâm Phàm cười hỏi.

Lúc này Trọng Thanh Dật đang nhìn quầy bánh kếp, bỗng thấy mình thật hạnh phúc khi đồ ăn ngon đang ở trước mặt.

“Ăn.” Trọng Thanh Dật không hề do dự, chắc chắn đáp: “Hai mươi cái nhé.”

“Không thành vấn đề.”

Lâm Phàm nghe xong sướng rơn người, mối lớn đến rồi. Sau đó liếc nhìn ông lão bán đậu hủ thúi bên cạnh.

Mở to hai mắt mà nhìn đây nè, khách đến rồi.

Người đàn ông bán đậu hủ thúi nhìn cô gái xinh đẹp trước quầy hàng Lâm Phàm, nhất là bộ ngực đầy đặn vun lên, nhìn đến muốn rớt nước miếng.

Nhớ đến bà vợ già nhăn nheo của mình, ông lão thấy cuộc đời thật bất công, đời này chưa được chơi hàng thơm ngon như vậy.

“Cô gái, bánh kếp này quan trọng nhất là…”

Vì kiếm điểm Bách Khoa nên Lâm Phàm bắt đầu thuyết minh, thế nhưng sau khi nói xong không thấy mình nhận được bất kỳ điểm Bách Khoa nào. Hắn ngẩng đầu lên phát hiện cô em này đang cắm mặt vào điện thoại, không hề nghe hắn nói.

Chuyện này là một đả kích cực lớn với Lâm Phàm.

Lúc này một đội viên đội quản lý trật tự đô thị đã đổi sang quần áo hàng ngày tiến đến, thấy Lâm Phàm đang bận rộn nên biết mình phải xếp hàng.

Hơn nữa nhìn phiếu đỏ trong gian hàng Lâm Phàm biết phải chờ một lúc lâu nên sang quầy đậu hủ thúi xem thử.

“Ồ…”

Lâm Phàm nhìn lên bỗng phát hiện anh chàng này hơi quen quen, nghĩ kỹ lại nhớ ra, đây không phải cậu bạn giúp mình khi nãy chứ còn ai.

Thấy đối phương đã đổi sang mặc thường phục, Lâm Phàm hiểu rõ, chắc hẳn đến mua bánh kếp đây mà.

Lâm Phàm hiểu nhưng không nói.

Những anh em trong đội quản lý trật tự đô thị thật thân thiện với hắn.

“Ông chủ, tới mua đậu hủ thúi hả?” Ông lão thấy có khách lập tức nhiệt tình mời mọc.

“Dầu của ông sao lạ vậy? Lâu rồi không thay có đúng không?” Anh chàng đội quản lý trật tự đô thị mặc thường phục chỉ trỏ hỏi.

Đối với người trong ngành quản lý trật tự đô thị, chỉ cần liếc mắt cũng biết được dầu này mới hay cũ ngay.

“Làm gì có, dầu này còn trong veo thế này mà, tôi mới xài có hai ngày thôi đấy.” Vẻ mặt ông lão bình tĩnh nhưng ánh mắt hơi lo lắng, dầu này là dầu cống ngầm, chả lẽ người khách này có thể nhìn ra được sao?

“Hả? Thật không?” Anh chàng đội viên quản lý trật tự đô thị mặc thường phục gật đầu, không rõ tin hay không tin.

“Ông chủ, ông không biết rồi. Chúng tôi làm ăn ở đây luôn đặt vấn đề vệ sinh lên hàng đầu. Ông nhìn cái quầy bánh kếp bên cạnh tôi đi, dầu không biết đã xài mấy tháng rồi đấy, không ăn được đâu.” Ông lão nói khẽ, dù đã nhỏ giọng nhưng Lâm Phàm vẫn nghe thấy.

Ý của ông lão là muốn cô em kia cũng nghe được.

Nhưng khiến cho ông lão ngạc nhiên là cô gái này hoàn toàn thờ ơ, không thèm liếc lấy một lần.

Tất nhiên Trọng Thanh Dật nghe được câu nói của ông ta nhưng không thèm quan tâm.

Bánh kếp ngon vậy sao có thể xài loại dầu bẩn được chứ?

Mà dù có đúng đi nữa vẫn phải ăn.

Tuy vậy anh chàng đội viên quản lý trật tự đô thị mặc thường phục thì không nhịn được.

Bây giờ trong tâm trí họ chỉ toàn là bánh kếp của Lâm Phàm.

Sao có thể để người khác nói xấu được.

Không thể nhịn, không nhịn được nữa.

Lạch cạch!

Anh chàng đội viên quản lý trật tự đô thị mặc thường phục đặt tay lên quầy hàng, dưới ánh mắt kinh ngạc của ông lão, anh ta lấy ra một máy bộ đàm: “Tới ngay trường Tiểu học Hồng Tinh.”

Đối với anh chàng đội viên quản lý trật tự đô thị mặc thường phục, quả thật chuyện này không thể nhịn. Dám nói xấu anh trai bánh kếp trong lòng chúng tôi thì phải chịu hậu quả.

“Ông chủ, ý ông là gì?” Ông lão bán đậu hủ thúi có chút hoang mang hỏi.

Chỉ chưa đến một phút, một chiếc xe của đội quản lý trật tự đô thị nhanh chóng xuất hiện trước mặt mọi người.

“Quản lý trật tự đô thị tới, quản lý trật tự đô thị tới.”

“Thật ngại quá ông chủ, đội quản lý trật tự đô thị tới rồi, tôi phải đi thôi.” Ông lão muốn đẩy xe đi nhưng phát hiện tay của anh ta nắm chặt quầy hàng của ông.

“Không được nhúc nhích, tôi là đội viên quản lý trật tự đô thị. Ông đang bày sạp buôn bán trái phép.” Anh chàng đội viên quản lý trật tự đô thị mặc thường phục nói.

Ông lão nghe câu này bỗng cảm thấy choáng váng, chẳng khác nào khi nghe được câu ‘Xin lỗi, tôi là cảnh sát’.

Sau đó một đội viên đội quản lý trật tự đô thị mặc đồng phục bước xuống.

Ông lão thấy tình huống này lập tức thấy mông lung 'trời ơi cái quần què dĩ đây' ông ta nhìn quanh thấy những quầy hàng xung quanh đã biến mất, kể cả bà vợ của ông ta cũng đã chạy mất dép rồi.

Nhưng khi thấy Lâm Phàm vẫn từ tốn làm bánh kếp, ông ta gào lên: “Bắt thằng nhóc đó luôn đi, nó cũng bán hàng rong mà.”

Lâm Phàm ngẩng đầu, chớp mắt. Sau đó móc ra một tờ giấy, trét vào ít bột mì nhão dán vào mặt bên quầy hàng.

“Ngại quá, quầy hàng của tôi có giấy chứng nhận hợp pháp nhé.”

“Cô em đừng gấp, bánh kếp này có thể ăn được, gian hàng của tôi hoàn toàn hợp pháp đó nha.” Lâm Phàm cười nói.

Đột nhiên Trọng Thanh Dật thở phào, cô còn tưởng sẽ bị đội quản lý trật tự đô thị bắt giữ nữa chứ.

Ông lão nhìn tờ giấy kia, triệt để suy sụp, mẹ nó chơi vầy được luôn à?

Đối với Lâm Phàm, cầm giấy chứng nhận trong tay thì có thể tung hoành giang hồ.

Đời này, ông đây làm trùm cuối.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK