Mục lục
Nhân Sinh Hung Hãn (Dịch)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không được rồi, tiểu Phàm chính là ân nhân của nhà mình đấy. Không được, không được tối nay phải đi kiếm cậu ta, cần phải xin lỗi cậu ta. Ngoài ra còn phải thêm một phần quà tạ lễ nữa, cái này...”.

Thím Chương càng nói càng phấn khích, như thể Lâm Phàm là phật tổ xuống thế, bà có thể sẵn sàng quỳ xuống khấu đầu bái lạy vậy.

Đột nhiên!

“Tôi hiểu rồi Thím Chương nói tiểu Phàm có nói đến khí ga có nghĩa là đã xem ra điều gì rồi, nhưng mà đột nhiên không nhắc đến nữa, đó chính là thiên cơ không thể tiết lộ. Tôi có xem qua một cuốn sách, mỗi người đều có số, nếu như tiết lộ thiên cơ thì khó bảo toàn được mạng sống.”

“Sau đó, Trung Hưng đánh tiểu Phàm thì đó chắc chắn là hình phạt mà ông trời dành cho tiểu Phàm rồi. Theo ý kiến của tôi thì tiểu Phàm cũng bị giảm thọ rồi đấy.” Một người hàng xóm giàu trí tưởng tượng bổ sung một câu.

Người hàng xóm đó tuổi cũng đã lớn, đối với những sự việc như vậy luôn có cách nhìn riêng của mình.

“Lão Trương nói rất có đạo lý, bà là người nghiện đánh mạt chược, một khi đã vào ván rồi làm gì có chuyện dừng lại chứ, chắc chắn tiểu Phàm đã làm gì đó để khiến bà phải quay về rồi đó nha.”

“Cũng đúng đấy, thật không nghĩ ra tiểu Phàm lại là người có năng lực như vậy, mai phải đi xem mới được”.

Hàng xóm xúm lại cùng bàn tán những chuyện này, sau đó câu chuyện càng ngày càng trở nên thần bí hơn nữa.

Nhưng mà những câu chuyện trong đó thật sự có vài chuyện cũng đúng.

Lâm Phàm thật sự là suýt chút nữa là tiết lộ thiên cơ, may thay hắn đã kịp thời cứu lại bằng không cũng sẽ bị sét đánh làm cho bị thiểu năng luôn rồi.

“Con trai à! Nghe thấy chưa, chúng ta tối nay phải đến cảm ơn tiểu Phàm”. Thím Chương nói.

“Mẹ! Đừng gấp, hiện tại cũng không còn sớm nữa, người ta còn phải nghỉ ngơi. Huống hồ Châu Châu vừa qua khỏi nguy kịch, không bằng sớm ngày mai chúng ta trực tiếp đi cám ơn cậu ấy nha.” Mao Trung Hưng nói.

Đối với Mao Trung Hưng mà nói có những chuyện trước đây hắn không tin nhưng thông qua những câu chuyện mà hàng xóm nói thì bây giờ Mao Trung Hưng đã thực sự tin vào điều đó rồi.

Mẹ của hắn là một người nghiện đánh bài tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ mà nghĩ như vậy được.

Trừ phi thật như hàng xóm nói, tiểu Phàm đã làm gì đó...

.......

Lúc này tiểu Phàm đang nằm trên giường, tay cầm gương.

“Thật sự kỳ lạ! Nếu như danh mục bói toán này lợi hại như vậy tại sao không thể tính được bản thân sẽ bị đánh cơ chứ?”

Lâm Phàm nằm đó nhìn bản thân trong gương, trong lòng có chút bất đắc dĩ. Với trình độ hiện tại của hắn, hắn không thể tự mình xem cho chính mình được.

Nhưng lại phát hiện ra bản thân mình hôm nay đẹp trai hơn rất nhiều.

“Hi hi!”

Lúc này hắn tắt đèn đi ngủ, ngày mai hắn cần bắt đầu trên con đường xem bói rồi.

Để trở thành một Lâm đại sư được mọi người ngưỡng mộ thì còn có một chút khó khăn.

Nhưng đối với Lâm Phàm mà nói, bản thân hiện tại có năng lực và học thức thì không có gì là không thành công được.

Ngày hôm sau! Bảy giờ ba mươi.

Lâm Phàm lật người như một con cá chép toàn thân như tràn đầy năng lượng.

“Ồ! Hôm nay cần phải tốt hơn rồi”.

Mặc áo quần, đánh răng rửa mặt, một loạt hành động không chút do dự.

Lâm Phàm đã chuẩn bị xong rồi, từ giờ hắn đã bước trên con đường làm thần côn, có trách nhiệm cứu lấy những con người đang rơi vào khó khăn.

Đẩy cửa ra, hít một hơi thật sâu không khí trong lành, vỗ vỗ mặt, thầm động viên bản thân.

“Cố lên!”

“Yo! Nhóc con, sao hôm nay dậy sớm vậy, hôm qua bị đánh vẫn chưa bay hết não đúng không.” lão Vương nhà bên bưng chén ngồi trong viện, nhìn Lâm Phàm với ánh mắt giễu cợt.

“Không liên quan đến nhà ông”. Lâm Phàm trả lời. Lão Vương nhà bên thật sự quá đáng ghét rồi.

“Hôm nay tôi nói cho ông biết, ông nhất định sẽ gặp họa sát thân”.

“Ha ha họa sát thân, ta thấy chính là nhóc con nhà cậu mới đúng." Lão Vương khinh thường nói .

Lâm Phàm cũng không thèm cùng ông ta nói nhảm nữa, hắn thu dọn sạch sẽ liền chuẩn bị đi ra ngoài.

Khi vừa đến cửa.

“Tiểu Phàm à”.

Một giọng nói thân thiện truyền đến, âm thanh này có chút nhẹ nhàng có chút mang theo giọng điệu biết ơn.

Nhưng mà có chút không đúng, là ai đối với hắn lại có ấn tượng tốt như vậy chứ.

Lúc Lâm Phàm quay người lại thì phát hiện mẹ con Thím Chương còn có một nhóm hàng xóm đang đi đến.

“Thím Chương đây là?” Lâm Phàm giả vờ không hiểu chuyện gì nhưng trong lòng hắn đã rõ năm rõ mười, chắc chắn là đến cám ơn mình rồi.

“Tiểu Phàm à! Hôm qua là Thím Chương có lỗi với cháu, không tin lời cháu nói. Lúc đó thím mà tin lời của cháu thì Châu Châu cũng không xảy ra chuyện rồi. Thím Chương rất cảm ơn con”.

Nói xong Thím Chương định cúi đầu cảm ơn Lâm Phàm .

“Không sao, Thím Chương à! Đừng như vậy, chúng ta là hàng xóm mà, có thể giúp được thì cháu sẽ giúp, Châu Châu không sao là tốt rồi, về sau đừng để xảy ra chuyện lớn như vậy nữa”.

Biểu hiện tùy tiện và thờ ơ của Lâm Phàm như thể hiện vấn đề này dễ như trở bàn tay, không cần phải để nhiều trong lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK