Đột nhiên, chiếc iPhone 4 cũ kỹ đổ chuông, Lâm Phàm giật mình mở mắt ra.
"Đã đến giờ mở cửa hàng rồi sao. Bây giờ đã 4 giờ 30 phút, học sinh tiểu học cũng chuẩn bị tan học, nếu mà đi muộn sẽ không giành được chỗ tốt mất."
Sau khi tốt nghiệp Đại học vô danh kia, Lâm Phàm đến Thượng Hải. Ban đầu hắn có nhiều tham vọng và muốn vươn ra ngoài thế giới, nhưng thực tế phũ phàng đã đả kích Lâm Phàm đến mức không tưởng nổi.
Trong hai năm qua kể từ khi tốt nghiệp, Lâm Phàm cũng đã đến nhiều công ty và làm nhiều công việc khác nhau. Thế nhưng hắn giống như luôn gặp xui xẻo, mỗi công việc đều không duy trì được bao lâu.
Ở công ty đầu tiên, ông chủ bỏ trốn cùng tình nhân. Bà chủ trong cơn tức giận đã bán công ty, hai tháng lương còn nợ cũng mất trắng.
Ở công ty thứ hai, Lâm Phàm rất vui vẻ. Ông chủ và vợ có quan hệ rất tốt. Nhưng vào một ngày nọ, ông chủ và vợ gọi Lâm Phàm vào văn phòng, bí mật nói với Lâm Phàm về một việc làm ăn lớn.
Chỉ cần hắn đầu tư 3.000 thì mỗi tháng sẽ trả lại 500. Đầu tư càng nhiều sẽ càng nhận được nhiều tiền hơn.
Lâm Phàm lần đầu tiên nghe thấy điều đó, lập tức vui mừng. Còn có chuyện tốt như vậy sao? Thấy ông chủ và vợ của ông ấy đều đầu tư nên Lâm Phàm tất nhiên vui vẻ bỏ tiền đầu tư theo, ngồi chờ tiền tự động đến.
Nhưng sau hai tháng, Lâm Phàm nhận ra rằng có điều gì đó không ổn, cho nên hắn đã thẳng thắn lên tiếng.
Khi Lâm Phàm muốn xin ông chủ nghỉ việc và trả lại tiền, hắn phát hiện ra ông chủ đã đầu tư tất cả tài sản của mình vào đó, bây giờ không còn một đồng nào.
Vào lúc đó, Lâm Phàm đã hiểu ra chân lý đầu tiên của cuộc sống.
Học vấn cao không có nghĩa là chỉ số thông minh cao, hai tháng tiền lương này coi như đã hết, hắn cũng không muốn tiếp tục bị lừa nữa.
Sau đó, với số tiền dành dụm được, Lâm Phàm bắt đầu kinh doanh một gian hàng nhỏ để bán bánh kếp.
Nhưng đừng nói là lãi, không lỗ thì đã là may mắn rồi. Một cái bánh kếp có giá 6 tệ, có thể kiếm lời chỉ vài tệ và thỉnh thoảng có vài khách hàng xa xỉ mới có thể kiếm thêm một chút.
Điều phiền phức duy nhất là hắn luôn bị đội quản lý trật tự đô thị của thành phố truy đuổi. Có lúc quầy hàng của hắn bị tịch thu, phải bỏ ra mấy trăm tệ mới chuộc lại được, điều này đúng thật là làm cho lòng Lâm Phàm đau như cắt.
Bây giờ Tiểu Phong đã đi, từ nay tất cả đều phải dựa vào chính mình.
"A! Quyển tạp chí này tại sao còn dính ở trên tay của mình?" Lúc Lâm Phàm đứng dậy mang giày thì phát hiện quyển tạp chí vẫn dính ở trên tay của hắn như thế, giũ mạnh cũng không ra được.
“Tiểu Phong chết tiệt! Không phải là bôi keo lên nó đấy chứ?”
Ngay khi Lâm Phàm chuẩn bị xé nát tạp chí, một âm thanh kim loại lạnh lẽo vang lên bên tai Lâm Phàm. Quyển tạp chí trong tay hắn lúc này đột nhiên biến mất.
"Đinh! Hoàn thành yêu cầu ràng buộc, sáu giờ không được rời tay khỏi quyển tạp chí!”
"Kích hoạt bách khoa toàn thư mạnh nhất trong lịch sử."
"Vì ký chủ là người dùng đầu tiên, đặc biệt mở ra nội dung có liên quan đến nghề nghiệp hiện tại của ký chủ.”
"Trang thứ nhất: Thần cấp bánh kếp."
"Thần cấp bánh kếp."
"Cấp bậc: Thần cấp."
"Đánh giá độ ngon miệng: món ngon nhân gian, lưu luyến đến quên đường về."
"Nhiệm vụ kích hoạt: Trở nên nổi tiếng, không có giới hạn thời gian."
"Nhiệm vụ hoàn thành: Ngẫu nhiên mở ra trang thứ hai bách khoa toàn thư. Phần thưởng: 10 điểm bách khoa."
Giờ khắc này, Lâm Phàm như ngẩn người ra, hắn đứng ở đó bất động mười mấy phút mà vẫn chưa ý thức được chuyện gì xảy ra.
Lâm Phàm nhéo gương mặt mình, sau đó nhéo đùi mình, cảm thấy tất cả những điều này đều rất thật.
"Bách khoa toàn thư sao?"
Lâm Phàm nhớ lại trong đầu, đột nhiên Lâm Phàm sửng sốt, phát hiện trong đầu mình lại có một bản tạp chí dày như núi.
Trang bìa không còn là cô gái xinh đẹp đó nữa mà là mấy chữ lớn "Bách khoa toàn thư" màu vàng óng ánh.
Ồ!
Mở ra trang bìa, trang đầu tiên không còn trống trơn, mà là một chiếc bánh kếp hình dạng sống động như thật, hình ảnh và chữ viết phong phú ở bên trên và được viết dày đặc những chữ màu vàng.
"Mày đang nằm mơ hay đang làm gì vậy? Quên đi, dù có nằm mơ cũng phải đi bán bánh kếp thôi."
Lâm Phàm bối rối đẩy xe bánh ra khỏi khu nhà.
"Tiểu Phàm, hôm nay đi muộn vậy."
Khi rời khỏi khu nhà, một nhóm các bác gái đang chuẩn bị ra ngoài đón cháu của họ.
"Vâng."
Lâm Phàm mờ mịt gật đầu, tiếp tục đẩy xe hàng nhỏ đi vể phía xa.
"Này, hôm nay Tiểu Phàm trông như mất hồn, không lẽ bị thất tình hay sao?"
"Thất tình cũng không sao. Không phải con gái của bà đã ba mươi rồi sao? Đều lớn tuổi thế rồi, bây giờ chẳng phải là đúng dịp à.”
"Bà nói bậy bạ cái gì đó? Con gái tôi mặc dù đã ba mươi, nhưng cũng không thích tên nhóc này. Mau đi đón cháu trai của bà đi, con gái của tôi đã có rất nhiều người theo đuổi rồi."
"Ha ha......."
Các bác gái bên cạnh nghe vậy cũng đều cười rất vui vẻ.