• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Miri


---


"Tử Hựu!"


"Tử Hựu!"


An Quốc trưởng công chúa vội vội vàng vàng đi xuống thềm đá Bàn Long, không cẩn thận bị trẹo chân. Nữ quan đi theo nàng vội tiến lên đỡ, nhưng An Quốc trưởng công chúa lúc này cũng không rảnh lo cái gì mà lễ nghi, đẩy nữ quan ra, nhanh chân chạy tới cửa cung.


Bên kia, Úc Xá cũng nhanh ra ngoài, hiện tại trong đầu hắn chỉ nghĩ muốn gặp Chung Uyển.


Chuyện hôm nay nếu có mười phần công lao, thì chỉ mình Chung Uyển thôi đã chiếm hết chín phần.


Cách để vạch trần chuyện Bắc Địch này quả thật vô cùng chính xác.


Úc Xá vẫn luôn ôm việc này vào người mình, trong tay Chung Uyển đều không có bất kì nhân chứng, vật chứng gì. Dưới tình thế cấp bách hôm nay, hắn buộc phải viết chữ "Bắc" vào lòng bàn tay Chung Uyển. Khi viết, Úc Xá kỳ thật không ôm quá nhiều hy vọng


Kế hoạch ban đầu hắn nghĩ, vốn không phải như vậy.


Nhưng lúc ấy Úc Xá cảm thấy đây có lẽ là thời cơ tốt nhất của hắn.


Nếu thân thể Sùng An Đế không phải thật sự chống đỡ không được thì hắn tuyệt đối sẽ không trông cậy vào Úc Xá. Hắn nhất định là đã mơ hồ cảm giác được đại nạn sắp tới, đã nhận ra Úc Mô Thành có liên quan tới chuyện Tuyên Thụy, nên mới bất đắc dĩ mà bị buộc phải lôi kéo mình làm tâm phúc, phó thác thêm cho mình.


Rốt cuộc mọi chuyện tới bước này, ở trong mắt Sùng An Đế, mình là người có cùng lập trường với hắn.


Trong một thời gian ngắn như vậy mà cần phải lấy được phong huyết thư kia, nhắm trúng quan khiếu mà dọn dẹp hết những gì có thể liên lụy đến mình, lại mượn tay người thích hợp để đem nhân chứng, vật chứng đưa đến ngự tiền. Chuyện này quả thật rất khó.


Nhưng Chung Uyển làm được


Đây chính là biến cố thứ nhất.


Bị hận thù xưa cắn trả lại quá nhanh, như mưa đá cuồn cuộn rơi đập vào, khiến cho xương cốt vốn đã mục nát của Sùng An Đế triệt để vỡ tan. Hắn bị trúng gió, đây chính là biến cố thứ hai.


Biến cố thứ nhất làm Sùng An Đế hoàn toàn mất đi một nhi tử kế vị. Biến cố thứ hai làm Sùng An Đế mất đi lợi thế áp chế Úc Xá.


Cho nên Úc Xá hiện tại mới có thể có đủ tự tin đề vứt bỏ Sùng An Đế sang một bên.


Mấy tháng qua, Úc Xá giả làm hiếu tử cũng đã giả đủ rồi, tưởng tượng đến cảnh Sùng An Đế trước kia lén lút sau lưng hắn đi dụ dỗ lẫn đe dọa Chung Uyển, ngực Úc Xá liền cảm thấy có bao nhiêu ghê tởm không thể nói ra.


Luôn có người không xem kẻ khác cũng là người, cầm vật người khác trân quý nhất, vô tâm vô phế vân vê một chút rồi vứt bỏ, coi đây là việc hợp đạo lý.


Hai sư đồ Sử Kim - Chung Uyển chỉ còn duy nhất một chút si niệm này, hắn không muốn thành toàn cũng thôi đi, hà tất phải cố ý lấy điều đó ra đùa giỡn trước mặt Chung Uyển, xem y như một con chó để chơi đùa?


Chơi được sao?


Cho tới hôm nay, bọn người đó vẫn không xem hắn là con người, không xem Chung Uyển là con người.


Vậy thì bản thân hắn cũng không cần hầu hạ, để cho Sùng An Đế biết rõ hắn đây là đang bị trêu ngươi châm chọc. Thế sự dễ đổi, để xem Sùng An Đế có thật sự đủ tự tin để đứng vững hay không.


Úc Xá ra cửa cung, tại đó đã có sẵn xe ngựa do mã xa phu của biệt viện Úc vương phủ đem lại đây. Úc Xá đang muốn lên xe, thì sau lưng đã có An Quốc trưởng công chúa một đường đuổi sát theo, rốt cuộc cũng đuổi kịp trước khi Úc Xá lên xe ngựa.


An Quốc trưởng công chúa kéo ống tay áo của Úc Xá, gấp gáp nói, "Ngươi nghe ta nói!"


Úc Xá xoay người, kéo tay áo của mình ra một chút, lạnh nhạt nhìn An Quốc trưởng công chúa nói, "Không cần dựa vào ta nữa, bây giờ công chúa đi tìm Úc Mộ Thành vẫn còn kịp."


"Còn chưa tới nước đó! Ngươi nghe ta nói hết đã!" An Quốc trưởng công chúa nhìn bốn phía, không nhịn được mà liếc ánh mắt khó chịu với nữ quan sử của nàng. Nhóm nữ quan vội tiếp đón các thị vệ xung quanh và mã xa phu, bảo họ lui ra.


Trong nắng sớm ban mai, hai cô chất đứng đối diện nhìn nhau.


"Nghe ta nói, ta đã hiểu ra hết rồi." An Quốc trưởng công chúa sợ Úc Xá lại muốn đi, nàng đứng che ở trước xe ngựa của Úc Xá, vội vàng nói, "Dụng ý của phong chiếu thư kia của hoàng đế chính là không để ngươi sau này động tay chân vào xuất thân của Chung Uyển, đúng không? Trước đó có lẽ hắn đã dùng thứ này để áp chế Chung Uyển, nhưng y không đáp ứng, cho nên hắn mới mất kiên nhẫn, không thương nghị với các ngươi nữa mà muốn triệt để chặt đứt ý niệm này của ngươi, có phải không?"


An Quốc trưởng công chúa hoảng loạn gật đầu, "Đúng vậy, Hoàng Thượng cũng biết là rốt cuộc cũng chỉ chiếu thư được đọc trước mặt văn võ bá quan mới có thể trói buộc ngươi... Đúng thế, nhất định là như vậy."


Khuôn mặt Úc Xá lạnh băng, nhìn An Quốc trưởng công chúa đầy vẻ xa cách.


"Ngươi nghe ta nói trước đã, việc này không phải là không thương lượng được. Hoàng Thượng đã hối hận rồi." An Quốc trưởng công chúa nói, "Phong chiếu thư thứ hai bây giờ đang ở trong lòng ngực ta. Chỉ cần ngươi không muốn thì phong chiếu thư này vĩnh viễn sẽ không có người thứ tư thấy, ta thề!"


An Quốc trưởng công chúa sợ Úc Xá không tin, vội vã từ trong lòng ngực lấy ra chiếu thư đưa cho Úc Xá xem, lại nói, "Là thật, phong chiếu thư còn lại thì ta để cho Hoàng Thượng cầm, quần thần tiến cung sau hừng đông sẽ chỉ thấy được phong chiếu thư kia. Ta thề, phong chiếu thư kia không có một chữ đề cập đến Chung Uyển, đó là chiếu thư phong ngươi làm Thái Tử!"


"Hài tử." ánh mắt An Quốc trưởng công chúa rưng rưng, thất thanh nói, "Trời vừa sáng, ngươi lập tức trở thành Thái Tử!"


Trong lòng Úc Xá lại không có nửa phần gợn sóng, hắn hờ hững nhìn An Quốc trưởng công chúa, nâng một bàn tay hướng về phía nàng.


An Quốc trưởng công chúa vội muốn đem chiếu thư trong tay đưa cho Úc Xá, nhưng trước khi giao ra, An Quốc trưởng công chúa chợt khựng lại, ngơ ngẩn nói, "Tử Hựu, ngươi thật sự muốn xé nó?"


Úc Xá một câu vô nghĩa cũng không muốn nói với An Quốc trưởng công chúa, "Nếu Hoàng Thượng cùng công chúa vẫn còn thấy không ổn, có thể đi tìm người khác."


"Chậm đã!" An Quốc trưởng công chúa vội nói, "Ngươi không cần lại áp chế ta, ta tin ngươi đây thật sự không giả vờ ngoài mặt. Hoàng đế cũng tin, nhưng ngươi đã chờ ngày hôm nay lâu như vậy rồi, còn tiếc gì mà không nghe ta nói thêm vài câu? Nghe ta nói xong, muốn bảo ta đem phong chiếu thư này trở về, hay là muốn xé nát nó, đều tùy ngươi!"


Úc Xá lạnh nhạt nhìn An Quốc trưởng công chúa, không rõ nàng còn muốn giãy giụa cái gì nữa, càng không rõ bản thân hắn có thể vì cái gì mà sẽ bội bạc đưa chiếu thư trở về.


"Tử Hựu, ta không phải là đang thay hoàng đế nói chuyện, hiện giờ ta chỉ có thể trông cậy vào ngươi. Ta muốn thay ngươi trù tính, ngươi tin ta... Phong chiếu thư này của hoàng huynh tuyệt đối không chỉ là vì trả thù Chung Uyển kiệt ngạo. Sinh tử trước mắt, hắn còn chưa có hồ đồ đến mức này." An Quốc trưởng công chúa lại một lần nữa bắt lấy cổ tay Úc Xá, hạ giọng, "Hoàng đế trước khi đi hành cung, muốn diễn vở tuồng hành thích là vì muốn diệt trừ Úc vương, thuận tiện cũng muốn diệt trừ ta. Nhưng truy nguồn căn thì vẫn là đang lót đường cho tân đế! Bao gồm cả phong chiếu thư này."


"Tử Hựu." An Quốc trưởng công chúa nhìn Úc Xá thật sâu, "Ngươi tin hay không, nếu không phải vì mấy hoàng tử kia kẻ chết kẻ không nên thân, nếu không phải hoàng đế tự nhận ra sức khỏe không tốt, thì tất nhiên hắn sẽ muốn giết Chung Uyển, tuyệt đối không chỉ đơn giản chặt đứt con đường làm quan của y như vậy."


Úc Xá gật gật đầu, "Ta nên cảm tạ hắn rằng đã không nhổ cỏ tận gốc sao?"


An Quốc trưởng công chúa nghẹn lời, "Ta không phải tới để nói này nọ với ngươi, cũng không phải tới thay hoàng đế làm thuyết khách. Ta chỉ là muốn ngươi thanh tỉnh lại một chút, ngẫm lại cho rõ ràng xem phong chiếu thư này có phải là đang có lợi cho ngươi hay không."


"Ngươi hiện giờ chỉ còn cách đại vị một bước chân, vượt qua một bước này thì thiên hạ chính là của ngươi! Đến một ngày kia, ngươi muốn sủng y thế nào thì chúng ta cũng quản không được. Vàng bạc, phủ đệ, tùy tiện ngươi ban thưởng, ngươi có muốn an trí y ở hậu cung sợ là cũng không ai có thể quản được ngươi! Như vậy còn chưa đủ sao? Hà tất một hai phải để cho y nhập sĩ?"


"Người như vậy, một khi phóng túng y tham gia khoa cử, với tài cán của y, lại còn được ngươi đề bạt, tương lai y nhất định sẽ làm tể làm tướng, trở thành một cổ thế lực khó ai sánh bằng." An Quốc trưởng công chúa trầm giọng nói, "Tử Hựu, ngươi nói cho ta nghe, mười mấy năm này, vài thập niên trôi qua, ngươi muốn phải cân nhắc quan hệ giữa y và trữ quân tương lai như thế nào?"


"Lỡ như một ngày nọ duyên phận giữa các ngươi chấm dứt, thì ngươi có dám bảo đảm rằng người đã nâng đỡ ngươi bước lên ngôi vị hoàng đế này, người luôn khiến ngươi đắn đo yêu thương không hết kia, sẽ không phải là một Úc Mộ Thành tiếp theo?"


"Chuyện ta có thể nghĩ đến, hoàng đế không thể nghĩ được sao?" An Quốc trưởng công chúa trầm giọng, "Tử Hựu... Hiện giờ đã có người thay ngươi xuất đầu làm ác nhân, ngươi thuận nước đẩy thuyền đồng ý, thế không tốt sao?"


"Ngươi muốn Chung Uyển, sau hôm nay y sẽ là người của ngươi, tùy ý ngươi khống chế y trong tay! Tương lai, mặc kệ ngươi là muốn Hoàng Hậu hay là muốn có thêm bao nhiêu phi tần, thậm chí là muốn có nam nhân khác... thì y cũng không làm gì được ngươi! Cũng tuyệt đối không uy hiếp được chuyện tôn tử nối dõi của ngươi! Đạo ý chỉ này đối với ngươi mà nói, rốt cuộc hại chỗ nào?"


"Ngươi mới vừa rồi là nhất thời bị tình thâm ý trọng làm cho mù quáng..." An Quốc trưởng công chúa chờ mong nhìn Úc Xá, tha thiết nói, "Hài tử, bây giờ ngươi đã nghĩ kỹ chưa?"


Úc Xá hoàn toàn minh bạch, hắn cười nhạo một tiếng, "Đế vương chi thuật..."


"Hoàng Thượng đúng là có chút tâm tư trả thù, ta nhận ra." An Quốc trưởng công chúa nói, "Nhưng ta cũng nhận ra hắn đang vì ngươi mà lót đường lâu dài! Hơn nữa, Chung Uyển còn khiến cả Hoàng Thượng phải kiêng kị, y..."


An Quốc trưởng công chúa nói, "Y còn không phải là khuyết điểm của ngươi sao?!"


"Từ lúc ngươi hơn mười tuổi, ngươi đã vì Chung Uyển làm biết bao nhiêu chuyện hỗn trướng rồi?!" An Quốc trưởng công chúa đến bây giờ vẫn còn hận Chung Uyển năm đó khiến hôn sự của Úc Xá thất bại, bằng không Úc Xá đã sớm thú thê sinh nhi tử, sau này cũng không có nhiều chuyện phiền toái như vậy. Chuyện quá khứ có nhắc lại cũng vô ích, nàng hít sâu một hơi, tiếp tục nói, "Nửa năm qua, ngươi lại còn dám táo bạo, tùy ý làm bậy như thế nào? Bên ngoài đều dám gọi y là "nội tử", ngươi rốt cuộc muốn làm gì?! Thế gia công tử như ngươi cũng không ít, nhưng ngươi xem có ai lại sủng một người nam nhân đến nhường này?!"


Đôi mắt Úc Xá khẽ động, đột nhiên như bị thọc một đao vào tâm, đau thấu xương.


Hắn cười một cái, lặp lại nói, "Thế gia công tử..."


An Quốc trưởng công chúa nhíu mày, "Ngươi cười cái gì?"


"Ta cười trưởng công chúa trí nhớ không tốt." Úc Xá khóe miệng hơi hơi cong lên, nhẹ giọng nói, "Chung Uyển, y vốn dĩ cũng là thế gia công tử."


An Quốc trưởng công chúa cứng lại.


"Lại nói tiếp, ta ngoại trừ huyết thống hoàng thất bất chính này," Úc Xá cúi đầu nhìn lướt qua bản thân mình, hỏi An quốc trưởng công chúa, "Còn có chỗ nào hơn y sao?"


"Y xuất thân vọng tộc, huyết mạch tôn quý, khi còn bé được thân vương dưỡng dục, được đế sư dạy dỗ sau khi vỡ lòng, tài tình, danh vọng, quân tử chi đức... ta nửa điểm cũng không bằng y." Úc Xá nhìn về phía An Quốc trưởng công chúa, hỏi, "Người đã quên rồi sao? Người đã quên y là bị ai huỷ hoại sao?"


Úc Xá thật sự kìm nén không được hận ý trong lòng ngực nữa, hắn nhìn An Quốc trưởng công chúa, "Mẫu thân..."


Môi Úc Xá hơi hơi run rẩy, nghẹn ngào, "Ta cùng Quy Viễn vốn dĩ là môn đăng hộ đối."


"Chúng ta vốn được thiên địa tác hợp thành một đôi." Úc Xá kéo xuống đèn lồng treo trên xe ngựa, con ngựa hí vang. Úc Xá cầm lấy chiếu thư trên tay An Quốc trưởng công chúa, đưa chiếu thư vào ngọn đèn dầu. Ngọn lửa nhảy nhót trên lòng bàn tay Úc Xá, hắt lên khuôn mặt vốn anh tuấn của hắn bây giờ lại trở nên quỷ mị. Hắn gắt gao nhìn chằm chằm An Quốc trưởng công chúa, "Người nói cho ta, là ai đã huỷ hoại chúng ta? A?"


An Quốc trưởng công chúa giật mình trong lòng, không khỏi lui về phía sau một bước.


"Sau khi Quy Viễn đi rồi, không bao lâu ta liền phát điên, nhưng ta ngẫu nhiên cũng có thời điểm thanh tỉnh, nghĩ tới chi ngôn chưa nói hết mà y để lại cho ta, cũng muốn đi tìm y..." Úc Xá thanh âm khàn khàn, "Nhưng ta xứng sao? Các người hại y tới nông nỗi này, ta còn xứng đi tìm y sao?!"


Thần thái Úc Xá có chút điên cuồng, trong đầu hắn mơ hồ nghe được một giọng nói đang nói với hắn: Ngươi xứng.


"Chính là như vậy, ta chung quy còn nghe được huyễn thanh như thế, ảo tưởng ta chưa từng tổn thương y..." Úc Xá lắc đầu, lầm bầm trong miệng, "Nhưng không, các người làm hại ta, khiến ta đã sớm không còn xứng với y..."


Thanh âm trong đầu kia lại truyền đến, "Không, ngươi xứng."


Úc Xá lắc đầu, "Ta không xứng."


"Xứng."


Úc Xá cầm ngọn lửa đã gần tắt vứt trên mặt đất, "Không..."


"Xứng!"


Úc Xá thất hồn lạc phách cười khổ, "Người xem, ta lại nghe thấy được."


"..." An Quốc trưởng công chúa bất an nhìn trái xem phải, "Ta hình như cũng nghe thấy."


Úc Xá sửng sốt.


Trong xe ngựa, Chung Uyển xấu hổ vén màn xe lên, "Tử Hựu, ngươi vừa rồi là đang cùng ta xướng khúc đồng dao sao?"


Úc Xá: "..."


Lời Editor:


Đang buồn thúi ruột cái cười sấp mặt...


Quả thật, là ai đã hại họ ra như vậy? Mình có lẽ vẫn muốn được nhìn Chung Uyển cao ngạo tự tại năm ấy một lần nữa...


Btw Fanart này...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK