---
Chung Uyển bệnh nặng chưa khỏi, tâm lực kém, trong lòng phập phồng mấy lần nên không duy trì tỉnh táo được bao lâu, y nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát, khi mở mắt ra đã thấy Úc Xá đi vào trong cách gian.
Úc Xá đem huyết thư đặt ở một bên, thấy vẻ mặt Chung Uyển không đúng lắm, nhíu mày, "Không thoải mái?"
"Không có..." Chung Uyển cũng đoán được mặt mình bây giờ chắc không đẹp đẽ lắm, tự giễu cười, "Ta tự dọa mình sợ... làm ngươi chê cười rồi."
"Tốt xấu gì ta cũng là người được Sử thái phó dạy dỗ mấy năm." Úc Xá biểu tình bình tĩnh, "Dù có kém xa ngươi thì cũng không đến mức làm ra chuyện bán nước."
Chung Uyển rũ mắt, thấp giọng nói, "Chuyện Bắc cương... ngươi tính ứng phó thế nào?"
Úc Xá không trả lời, hỏi ngược lại: "Bắc Địch Vương rốt cuộc muốn làm cái gì, ngươi đoán được không?"
Phế phủ của Chung Uyển hơi đau, nhưng y sợ Úc Xá sẽ phát hiện ra, không dám xoa, giả vờ như đang suy tư để âm thầm điều chỉnh hô hấp, một lát sau nói: "Ta đoán hắn phái người tới tìm ngươi, không đơn thuần chỉ là muốn tìm thêm một người để bảo đảm thành công."
Úc Xá khẽ nhíu mày, "Ngươi nói đi."
"Hai người các ngươi, ai cũng đều biết kế hoạch của hắn, sau này vô luận ai đi Bắc cương đều sẽ trở nên cảnh giác, kế hoạch này muốn thực hiện được cũng không dễ dàng như vậy, nếu thế thì..." Chung Uyển nhìn về phía Úc Xá, "Có hai loại khả năng, một là ngươi cùng Tuyên Quỳnh đều nghĩ thông suốt chuyện dùng Bắc cương chiến sự để mượn đao giết người, đều muốn cho đối phương tùy quân xuất chinh, như vậy thì hai cổ thế lực trong triều đều chế hành lẫn nhau, trái lại còn khó có thể xuất binh hơn, như thế thì Bắc Địch Vương cũng lập tức có đủ thời gian để xây dựng vững gót chân của mình ở Bắc cương. Đợi tới khi hắn ở biên cảnh bắt chúng ta làm tù binh thì cũng đã đủ lương thảo lẫn nhân lực, hắn liền khai chiến thật sự với các huynh trưởng, đến lúc đó hắn vỗ vỗ mông đi mất, dựa vào tình thế không có ý khai chiến bây giờ... Tám phần sẽ không ai để ý chuyện hắn đoạt về lại đồ của hắn, tùy hắn đi rồi."
Úc Xá lẳng lặng nghe, nói, "Loại khả năng thứ hai?"
"Khả năng thứ hai, tất nhiên chính là xuất binh." Chung Uyển nói, "Nhưng cũng không phải là hai ngươi đi, một khả năng lớn khác là ngươi và Tuyên Quỳnh tranh đấu gay gắt lẫn nhau một hồi, phát hiện hai bên giằng co không kết quả, sau đó sẽ lui mà cầu khẩn đẩy Tuyên Cảnh ra ngoài."
"Như vậy thì đơn giản rồi, Bắc Địch Vương đã dưỡng đủ binh mã, lại có thể tạo quan hệ với các ngươi, thậm chí là hai người còn có thể đồng thời hợp lực, đồng tâm hiệp lực diệt trừ Tuyên Cảnh, như vậy trong tay Bắc Địch Vương sau này lại có nhiều hơn chỉ một phần hứa hẹn, muốn tấn công lấy lại phúc địa thảo nguyên chỉ là chuyện ngày một ngày hai mà thôi." Chung Uyển nói, "Tân Bắc Địch Vương biết rõ hướng đi của triều đình ta, suy xét mệnh mạch* cũng rất ổn, lại cũng vô cùng hiểu biết về quan hệ giữa ba người các ngươi, rằng thế lực của Tuyên Cảnh là yếu nhất, có khả năng kế vị nhỏ nhất, cho nên..."
*Mệch mạch: điểm mấu chốt quyết định thắng bại.
Trong mắt Chung Uyển mang theo ba phần hài hước, "Phân huyết thư này, chỉ độc nhất Tuyên Cảnh là hắn không đưa, ngươi tin hay không?"
Úc Xá nghe vậy, khóe miệng hơi hơi cong lên, thấp giọng nói, "Tuyên Cảnh nếu biết chính mình bị người khác cho ăn, phỏng chừng sẽ bị chọc giận..."
Chung Uyển nhẹ giọng cười một cái, nói: "Đương nhiên, này cũng chỉ là suy đoán của ta... Bắc Địch Vương đại khái không đoán được ngươi căn bản không để ý tới hắn, thế tử, sứ giả đã bị ngươi chém, con đường thứ hai đã đứt, ngươi chuẩn bị làm sao đây?"
Úc Xá không nói tiếp.
Chung Uyển cũng không thúc giục, liền yên lặng chờ.
Sau một lúc lâu, Úc Xá nuốt xuống ghê tởm trong lòng, nhíu mày, "Ta tự thỉnh xuất chinh."
Chung Uyển ngạc nhiên, không đợi hắn nói chuyện, Úc Xá nói: "Bằng không, làm sao ta có thể khiến Hoàng Thượng danh chính ngôn thuận nhận hồi ta?"
"Ngươi..." Chung Uyển cố tìm ngữ khí nhẹ nhàng nhất, "Thật sự... nguyện ý khiến hoàng đế nhận hồi ngươi?"
Úc Xá nói, "Không muốn."
"Nhưng không còn lựa chọn nữa."
"Vô luận là Tuyên Cảnh hay Tuyên Quỳnh kế vị, bọn họ đều sẽ không tha cho ta." Úc Xá cứ như đang nói chuyện người khác, ngữ khí nhẹ nhàng, "Ta muốn sống thì nhất định phải muốn đoạt quyền, nhưng đoạt thế nào đây? Dùng cái thế tử chi vị này đi đoạt?"
Chung Uyển cố hết sức nói, "Ta chỉ là cảm thấy... trong lòng ngươi hận hoàng đế, không muốn thuận theo tâm ý hắn."
"Không muốn, nhưng cũng phải phân nặng nhẹ." Úc Xá nói, "Đã sống tùy ý nhiều năm như vậy, bây giờ thời thế thay đổi, chuyện đã không còn dễ dàng thì phải làm chút chuyện trái lương tâm, bằng không..."
Úc Xá nhìn về phía Chung Uyển, nuốt xuống lời muốn nói.
Bằng không, chúng ta làm sao sống sót cùng nhau?
Mấy lời chua xót buồn nôn này, Úc Xá chỉ muốn nghe chứ không muốn nói, hắn tiếp tục: "Hoàng đế biết rõ tư chất của Tuyên Cảnh, từ đầu đến cuối đã không nghĩ tới chuyện cho hắn kế vị. Hoàng đế lại không vui khi thấy Tuyên Quỳnh quá dựa dẫm vào Úc Vương. Mấy năm nay, hoàng đế đối với Úc Vương vừa nể trọng vừa phòng bị, cũng không muốn đem quyền lực trăm năm sau giao vào tay Úc Vương, cho nên... hiện giờ càng thiên về ta một chút, tất nhiên cũng không can hệ gi tới tư chất của ta, chỉ là bây giờ vừa khéo ta là người thích hợp nhất."
Chung Uyển trầm mặc một lát, "Nhận hồi xong thì sao? Ngươi... thật sự muốn Bắc chinh?"
"Đương nhiên không." Úc Xá lắc đầu, "Thân mình Hoàng đế không tốt lắm... Ta không thể ly kinh."
"Vậy ngươi..." Chung Uyển sửng sốt, y nhìn phong huyết thư trên bàn, nháy mắt minh bạch, "Chờ tới lúc gần xuất chinh, ngươi lại đem phong huyết thư này đưa cho hoàng đế... Hoàng đế tất nhiên sẽ không chịu thả ngươi đi."
Úc Xá khẽ cười.
Chung Uyển nghĩ tới nghĩ lui, gật đầu: "Cũng được, Tuyên Quỳnh không biết chuyện Bắc Địch Vương cũng liên lạc với ngươi, sợ là ngược lại còn sẽ khuyên nhủ hoàng đế nhận hồi ngươi."
Úc Xá hít sâu một hơi, "Như thế coi như vẹn toàn."
Úc Xá đứng dậy, "Không còn thời gian trì hoãn, ta đi vào cung thỉnh an... thể hiện một chút thành ý muốn nhận tổ quy tông với Hoàng đế.
Chung Uyển biết Úc Xá cũng không cam nguyện, trong lòng phát khổ, chần chờ nói, "Không bằng... ta đi cùng ngươi?"
Chung Uyển đột nhiên cảm thấy quyết định này rất được, đứng dậy nói, "Đưa ta theo ngươi, như vậy thì ngươi sẽ không cần nói cái gì cả, ta nói thay hết cho ngươi. Ta sẽ nói với Hoàng Thượng là nhiều năm qua trong lòng ngươi vẫn xem hắn như phụ thân, chỉ là bởi vì có tiểu nhân ở bên trong làm khó dễ mới khiến các ngươi hiểu lầm. Ta tới, ta cầu hắn, quỳ xuống khóc lóc gì cũng được hết! Dù sao trong lòng hắn cũng hiểu rõ, minh bạch hiện tại chỉ là không ai nhún nhường ai, để ta giải quyết hết cho..."
Chung Uyển càng nghĩ càng cảm thấy mình rất thích hợp làm chuyện này, "Ta đi thay y phục..."
"Đừng làm loạn." Úc Xá bật cười, "Ngươi đi nói sao?"
Chung Uyển gật đầu, "Đúng vậy, ta lại không biết xấu hổ!"
"Chỉ ngươi muốn thế thôi." Úc Xá nhíu mày, "Ta còn ước gì ngươi không hề biết việc này, làm sao có thể để ngươi nhìn thấy tận mắt? Còn việc phải để ngươi cúi đầu làm trò trước mặt hắn... Chuyện này không có khả năng."
Không đợi Chung Uyển tranh cãi nữa, Úc Xá lại nói: "Hơn nữa, ngươi lấy cái thân phận gì đi nói chuyện với hắn? Nô tịch? Cựu tiến sĩ*? Hay là... thế tử phi?"
*Tiến sĩ: người đỗ đầu thi Hội.
Chung Uyển ngây người, vành tai hơi hơi phiếm hồng, khóe miệng ngăn không được muốn cong lên. Y tận lực giữ nguyên vẻ mặt, cố nói chính sự trước, "Ngươi tin ta, ta tuyệt còn hiếu thắng hơn ngươi nhiều. Vả lại mấy loại sự tình này ta cũng quen làm rồi, thật đấy, ở biên cương bên kia dù là tiểu quan cửu phẩm gì ta đều có thể nịnh hót thỏa đáng, ta..."
"Ngươi quen làm loại sự tình này." Úc Xá nhàn nhạt nói, "Không phải là lý do để ta có thể giày xéo ngươi."
Chung Uyển ngẩn ra.
"Ngươi hiện giờ đã chặt đứt với quá khứ rồi, nếu đã vào nhà ta, thì cũng phải hoàn toàn tuân theo quy củ nhà ta." Úc Xá đứng dậy, "Ta không muốn phí thời gian, không đùa giỡn với ngươi nữa. Chính ngươi tự ngẫm lại kĩ càng xem có nên lại lấy cái bộ dạng đối đãi với Tuyên Thụy kia để đối đãi với ta hay không."
Úc Xá dứt lời liền đi mất, nhưng Chung Uyển vẫn còn đứng tại chỗ, hơn nửa ngày không phản ứng kịp.
Mình không phải là mưu sĩ của hắn sao?
Mấy chuyện chịu nhục, không ai làm nổi, bị người đời khinh thường... không phải vốn dĩ nên để mình làm sao?
"Hơn nữa..." Chung Uyển hoảng hốt, "Lời hắn nói, sao nghe như là ta đã tái giá gả vào nhà hắn..."
Lần đầu tiên Chung Uyển bị người khác cự tuyệt không cho ôm rắc rối vào người, không thích ứng kịp, ngốc ngốc về lại phòng ngủ của Úc Xá, mơ mơ màng màng.
Lâu quá chưa được ai thương như vậy, ngược lại Chung Uyển còn cảm thấy không quen. Y ở trong phòng đi tới đi lui, dùng xong vãn thiện cũng không chờ Úc Xá trở về. Y nằm ở trên giường Úc Xá, lăn qua lộn lại ngủ không được.
Ước chừng lại đợi khoảng nửa canh giờ, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Chung Uyển phủ thêm xiêm y đứng dậy, quả nhiên là Úc Xá đã trở lại.
Úc Xá nhìn Chung Uyển, bất mãn nói, "Thái y không phải bảo ngươi ngủ sớm sao?"
"Ngủ một giấc mới tỉnh." Chung Uyển mở to mắt nói dối, bất an nói, "Sao rồi?"
Sắc mặt Úc Xá không tốt lắm, hắn uống ngụm trà, "Không sao hết, ta không nói rõ, nhưng hắn hiểu ý tứ của ta, rất ngạc nhiên, không khỏi... giáo huấn ta vài câu, ta quỳ nghe là xong."
Chung Uyển nhìn Úc Xá từ trên xuống dưới một cái, vẫn có điểm chưa phục hồi tinh thần lại, này...
Không bao lâu nữa, Úc Xá sẽ phải trở thành hoàng tử?
Úc Xá quay đầu xem Chung Uyển: "Lại nghĩ cái gì?"
"Ta..." Chung Uyển ngập ngừng, nói, "Đang nghĩ... nếu sau này ngươi không đi Bắc chinh, vậy chuyện Bắc cương phải xử trí thế nào."
"Tuy không dễ xử trí, nhưng tóm lại không để Bắc Địch Vương đạt được ý nguyện là được." trong mắt Úc Xá lóe lên một tia chán ghét, "Vì đoạt quyền mà dụ dỗ chúng ta Bắc phạt tàn sát con dân của hắn, tám phần cũng là kẻ điên..."
Chung Uyển nhịn không được, cười một cái.
Chung Uyển nhìn Úc Xá thật sâu, nghĩ tới lời hắn vừa nói, không khỏi xuất thần.
Lúc mới hồi kinh, Lâm Tư nói với Chung Uyển rằng Úc tiểu Vương gia tính tình đại biến.
Sau đó hai người Chung Uyển và Úc Xá lúng ta lúng túng gặp nhau vài lần, đôi lúc còn hoảng sợ. Chỉ mới mấy năm trôi qua, Úc Xá thế mà lại thoát cốt hoán thai, hoàn toàn biến thành một người khác.
Nhưng chính lúc ấy, Chung Uyển nhìn bộ mặt đã hoàn toàn thay đổi của ý trung nhân, vẫn là không thể rời mắt khỏi hắn.
Dù bị Úc Xá nói lời lạnh nhạt, Chung Uyển cũng sẽ không để trong lòng, chỉ là có một chút đau buồn.
Bọn họ xa nhau thật sự đã quá lâu rồi.
Nhưng càng gặp nhau, thì y càng nhận ra người nọ vẫn như cũ, là người mà y tâm tâm niệm niệm thời niên thiếu.
Sau đó, khi đã biết tường tận Úc Xá bị giày vò thế nào tới nỗi phải trở thành bộ dáng như hôm nay, Chung Uyển lại phát giác ra rằng dù Úc Xá có bỏ mặc nhân tình thì cũng không ai có thể trách được hắn. Hắn là sống sờ sờ bị buộc đến bước đường này.
Nhưng lại qua một đoạn thời gian, càng ở gần hắn, Chung Uyển càng có thể cảm nhận được, ẩn sâu trong hắn vẫn là một Úc Tử Hựu đã trưởng thành từ trong cốt nhục.
Khắc kỉ phục lễ vẫn là hắn, vì nhân do kỷ vẫn là hắn.
*Khắc kỉ phục lễ, vi nhân do kỷ: Tuân theo lễ nghĩa mà kiềm chế bản thân, vì người khác mà bỏ quên thân mình.
Mặc cho bản thân bị phong sương tàn phá, mặc cho chính mình phải băng qua tám ngàn dặm núi đao biển lửa, cho dù số phận thoáng chốc đổi thay trở nên lận đận khốn cùng, trong lòng thiếu niên vẫn giữ vững phép tắc.
Mặc kệ là đối mặt với dụ hoặc của ngoại tộc, người ngày ngày bên cạnh mình vẫn là một khối hoàn bích không thể bào mòn. Úc Xá đều có quy củ của riêng mình, sẽ không làm nên chút chuyện nào trái với đạo lý.
Mặc dù hắn đối với mình lại có suy nghĩ bất thường, còn cả cái chuyện mang thai kia nữa.
Lại nói, rốt cuộc Úc Xá vì sao đến bây giờ vẫn còn chưa chịu cho mình phá thân? Mấy năm nay mình sống trong đại vũ cuồng phong cũng không dễ dàng gì rồi, rốt cuộc lại phải ăn bao nhiêu khổ, chịu bao nhiêu tội, mới có thể có may mắn cùng tư cách động đầu lưỡi, đem bàn tay luồn vào vạt áo Úc Xá khi thân mật với hắn đây?
Lần trước bàn tay mình vừa mới sờ vào một chút thôi, đã bị Úc Xá tức giận gạt tay ra, còn bị mắng phóng đãng.
Chung Uyển nửa chua xót nữa khổ sở, cười một cái.
Một khi chuyện mang thai được truyền ra rồi, thoại bản lưu truyền trong Giang Nam Giang Bắc không biết lại trở nên hương diễm thế nào đây, nhưng mấy cái người thư sinh chấp bút đó, có ai biết được tình cảnh thật của mình bây giờ?
Người ngoài chỉ cảm thấy mình quá quang tiên lượng lệ*, nhưng thâm sau chốn hầu môn có bao nhiêu khổ, chỉ có chân chính người từng trải qua mới hiểu.
*Quang tiên lượng lệ: vinh dự cùng mình, cuộc sống tốt đẹp, vv =)))
Úc Xá thấy Chung Uyển một lúc lâu vẫn không nói lời nào, biểu tình đầu tiên là bi thương lại sầu khổ, sau đó lại hiện ra nhiều phần dâm đãng, không khỏi hoảng sợ, "Ngươi lại suy nghĩ cái gì?!"
Chung Uyển khổ sở lẩm bẩm, "Nghĩ ngươi chừng nào thì có thể đè ta..."
Úc Xá đầy vẻ khiếp sợ.
Sinh tử trước mắt, gia quốc đại nghĩa trước mắt, vậy mà người này...
"Mới vừa rồi..." Úc Xá cố sức nói, "Hoàng Thượng thật đúng là có hỏi thăm ngươi."
Chung Uyển hoàn hồn, kinh ngạc: "Hỏi ta cái gì?"
Úc Xá nghiến răng, "Trong cung đồn đãi, thâm tình của ngươi và ta khiến trời xanh cảm động, ông trời hiển linh, ban ta một hài tử ở trong... bụng ngươi."