• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Miri


---


Nửa đêm, Úc Xá đầu tóc rối tung ngồi ở trên giường, cạnh hắn còn có một người khác đang quỳ dưới đất, không ngừng run rẩy.


Úc Xá không hỏi lời nào, cũng không chất vấn, cứ ngồi đó thẫn thờ.


Phùng quản gia cầm dược cao vào phòng, nghiêng đầu nhìn thoáng qua, cảm thấy người đang quỳ có chút quen mắt, hình như đã từng gặp ở phủ An Quốc trưởng công chúa.


Phùng quản gia đặt dược cao* lên bàn, không dám mở miệng nói một lời.


*Dược cao: thuốc mỡ


Trên đời này, người dám động thủ với Úc Xá chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, Úc Xá lại mới từ phủ công chúa quay về, vết thương trên mặt là do ai đánh... không cần nói cũng có thể đoán được.


Khóe miệng Úc Xá vẫn còn chảy máu, Phùng quản gia không chịu nổi, nhỏ giọng hỏi: "Thế tử, có đau không? Vẫn còn đang chảy máu, ta thoa cho ngài chút dược nhé?"


Úc Xá không nói lời nào.


Phùng quản gia thấy hắn không từ chối, liền lấy dược cao ra thoa một chút cho hắn, Úc Xá nghiêng đầu trốn đi, rốt cuộc cũng mở miệng: "Ngươi đi đi, ta có lời muốn hỏi."


Phùng quản gia cúi đầu nhìn người đang quỳ dưới đất, thở dài đi ra ngoài.


Úc Xá lại tiếp tục xuất thần.


Không biết đã qua bao lâu, tới lúc người đang quỳ dưới đất sắp bị hù chết, rốt cuộc Úc Xá cũng đã nhớ tới gã.


Úc Xá đột nhiên hỏi: "Thân mình hoàng đế thế nào?"


Người này là tâm phúc của An Quốc trưởng công chúa, ngày thường ẩn mình rất khéo, nhưng không bao giờ nghĩ là sẽ bị Úc Xá để mắt đến. Gã rõ ràng là đứng bên phía An Quốc trưởng công chúa, từ từ lấy lại bình tĩnh, run run nói: "Quả thật không tốt lắm... chỉ là, chỉ là không ai dám hỏi."


Truy vấn hoàng đế thân mình thế nào có thể xem như muốn mưu phản, ai cũng đều thức thời mà kiêng dè.


Úc Xá nheo mắt lại: "Vậy công chúa làm sao biết được?"


"Trưởng công chúa thường xuyên tới chỗ hoàng đế thỉnh an, có thể là tự nàng nhìn ra được gì đó? Hơn nữa..." Tâm phúc thấp giọng nói, "Trưởng công chúa cũng có nhân thủ của mình ở Thái Y Viện. Trưởng công chúa một lòng vì thế tử, nên mới liều mạng phạm húy, cũng muốn thế..."


Úc Xá nhàn nhạt nói: "Nói một câu vô nghĩa, chém ngươi một ngón tay."


Tâm phúc nghẹn lời, vội đổi đề tài: "Trưởng công chúa thám thính chuyện này cũng không có ý gì khác, chỉ là lo lắng Hoàng Thượng cũng giống như tiên đế, quá, quá... quá không suy xét thế sự vô thường."


Tâm phúc không dám nhiều lời về Sùng An Đế, đành phải lấy tiên đế để nói: "Còn không phải là vì tiên đế ngày đó một mực tin tưởng sơn hà vạn tuế, không lập Thái Tử sớm, mới gặp không ít chuyện đó sao? Trưởng công chúa không muốn tương lai lại xảy ra đại loạn, muốn thừa lúc tinh thần Hoàng Thượng chúng ta còn tốt, đem mấy chuyện nên liệu lý đều giải quyết."


Úc Xá mất kiên nhẫn, "Chỉ bởi vì hoàng đế bị bệnh nhẹ mà nàng đột nhiên nóng nảy tới vậy?"


"Còn có! Còn có..." Tâm phúc ra một đầu mồ hôi lạnh, vội nói, "Không dối gạt thế tử, trưởng công chúa ban đầu cũng không muốn nhúng tay, thế nhưng Úc Phi nương nương hùng hổ doạ người.Thế tử biết đó, trưởng công chúa và Úc Phi nương nương từ lâu đã không hòa thuận. Sau này nếu Ngũ hoàng tử đăng cơ, tuy nói dễ nghe là Ngũ hoàng tử và công chúa có cùng huyết mạch, nhưng tâm tư sâu kín thì có ai rõ được? Úc Phi nương nương bụng dạ hẹp hòi, nếu nàng trở thành Thái Hậu thì có thể khoan dung được bao nhiêu với trưởng công chúa?"


"Vương gia chúng ta mấy ngày này đi lại với Ngũ hoàng tử cũng nhiều hơn, trưởng công chúa cảm thấy bất an. Vương gia cùng công chúa tuy rằng cũng đã ân ái hơn chục năm, nhưng, nhưng tình nghĩa phu thê, không phải gió đông thổi bạt gió tây thì là gió tây áp đảo gió đông, ở giữa vẫn còn hai thứ tử... Hiện tại không sao, nhưng sau này thì sao? Tương lai nếu Vương gia chúng ta thành quốc cữu, nắm hết quyền lực trong tay, trưởng công chúa suy yếu, Úc vương gia sẽ... sẽ còn tôn trọng công chúa sao?"


Tâm phúc nhìn Úc Xá một cái, căng da đầu nói: "Đến lúc đó, thế tử chi vị của ngài, công chúa sợ cũng sẽ vô pháp bảo toàn..."


Úc Xá cười nhạo, "Quá tốt... Ta quả đúng là một quân cờ quá tốt cho các ngươi dùng."


Úc Xá ngước mắt, hiếu kỳ nói: "Các ngươi sao lại không lo lắng, rằng ta cũng sẽ không để ý mấy chuyện này? Thế tử chi vị, không có thì không có, cái mạng này của ta, ai thích lấy thì cứ lấy."


Tâm phúc rơi mồ hôi lạnh, sao lại không lo cho được?!


Nhiều năm qua, Úc Xá luôn luôn tìm chết. An Quốc trưởng công chúa ban đầu cũng đã tắt cái ý niệm này, không dám trông cậy nhiều vào hắn, tính phó mặc cho số phận. Dù là ai kế vị, nàng cũng đều là thân cô mẫu của hoàng đế. Nhưng cố tình Úc Xá mấy ngày gần đây lại đột nhiên có vài phần nhân tính! Hoàng Thái Hậu chi vị đang ở ngay trước mắt, muốn đoạt được dễ như trở bàn tay, An Quốc trưởng công chúa sao có thể không động tâm?


Tâm phúc thấp giọng nói: "Công chúa cảm thấy... thế tử có thể cũng có chút ý niệm muốn tranh ngôi. Thế tử nếu thật sự có ý này, thì công chúa dĩ nhiên cũng muốn khuynh lực tương trợ."


Úc Xá nhàn nhạt nói: "Nàng muốn tương trợ thế nào?"


Tâm phúc lại khiếp đảm, hắn do dự một lúc lâu mới nói, "Công chúa muốn, muốn, muốn..."


Tâm phúc "muốn" hết nửa ngày cũng không dám nói ra, Úc Xá nói thay gã: "Muốn để hoàng đế lúc thân thể còn khoẻ mạnh nhận hồi ta."


Tâm phúc vội nói: "Được như thế là tốt nhất!"


Úc Xá hơi hơi cúi người, nhìn thẳng vào mắt tâm phúc, nhẹ giọng nói: "Vậy công chúa không hề nghĩ tới, gọi hắn một tiếng phụ thân... thì ta sẽ cảm thấy ghê tởm tới mức nào sao?"


Tâm phúc sửng sốt, vừa ngửa đầu thì lại đụng phải hai tròng mắt hung ác nham hiểm của Úc Xá, sợ tới mức dập đầu không ngừng.


Tim của hắn đã sớm trở nên lạnh lẽo, hiện giờ bất quá cũng chỉ là bị đâm thêm hai mũi kiếm. Úc Xá cũng không còn cảm giác gì nữa, tê dại nói, "Ngươi đi đi."


Tâm phúc ngơ ngẩn, khi nãy gã còn cho rằng mình không chết cũng sẽ bị lóc hết một tầng da, cứ... cứ thế mà đuổi mình đi rồi?


"Bẩm lại với công chúa." Úc Xá đứng dậy, "Đừng tự cho mình khôn ngoan, đừng tự tiện quyết định cho người khác."


Tâm phúc chần chờ, Úc Xá nói vậy là đáp ứng hay không đáp ứng?


Tâm phúc thăm dò: "Vậy chuyện nghị thân..."


Úc Xá rũ mắt nói: "Nhắc một lần, ta lại tới chỗ hoàng đế cầu thú Tứ công chúa một lần."


Tâm phúc vội nói: "Không dám không dám, vừa rồi là tiểu nhân lắm miệng!"


Úc Xá nhắm mắt lại, tận lực giấu xuống đáy lòng đủ loại hồi ức mẫu tử hòa thuận với nàng khi xưa. Hắn cố gắng đóng chặt tâm lại, để cho bản thân không phát điên.


"Tâm tư các ngươi là gì... tưởng ta còn không biết sao? Chỉ là muốn cho ta thành thân? Chỉ là muốn cho ta có con nối dõi?" Úc Xá quay đầu lại nhìn tâm phúc, cười, "Công chúa muốn đưa một người tới chỗ ta, danh chính ngôn thuận, thời thời khắc khắc trông coi ta, nhìn chằm chằm ta, biến ta thành con rối gỗ, có đúng không?"


Tâm phúc âm thầm giật mình, không nghĩ Úc Xá đã đoán được hết mọi chuyện, nhưng vẫn liều chết không nhận, "Công chúa chỉ là muốn tìm người bầu bạn với thế tử! Thế tử không còn nhỏ nữa, mỗi ngày trong phủ đều không có ai, tâm thế tử chẳng phải lại càng không yên? Nếu có một người tâm ý tương giao mà bầu bạn với ngài, dù cho nàng không thể khiến thế tử giao tâm ra, nhưng vẫn..."


"Nhưng vẫn có thể sinh cho ta một hài tử, vậy thì công chúa cũng an tâm hơn." Úc Xá lầm bầm trong miệng, "Nếu ta thích nàng thì lại càng hoan hỉ, công chúa càng có thể tiện bề thao túng ta..."


Úc Xá cúi đầu nhìn tâm phúc, nhẹ giọng nỉ non: "Sớm chặt đứt cái ý niệm này đi, ta không chỉ sẽ không thú thân hay nạp thiếp, mà còn có..."


Úc Xá nhẹ nhàng chạm chạm mũi giày vào đầu tâm phúc, "Còn có, dù có thích, ta cũng sẽ không bị người khác dắt mũi. Tại nơi này, không có người nào có thể làm ta luyến tiếc không bỏ xuống được, hiểu chưa?"


Tâm phúc không khỏi phát run, gật đầu.


Úc Xá không biết lại nghĩ tới cái gì, thấp giọng nỉ non: "Có thích... thì ta cũng sẽ không để ý, ta muốn đánh liền đánh, trong lòng không thoải mái, hơn nửa đêm cũng sẽ gọi nàng tới, sai người đánh nàng gần chết mới thôi, có đánh chết... ta cũng sẽ không bận tâm."


Tâm phúc lắp bắp kinh hãi, miễn cưỡng đáp ứng.


Úc Xá lảo đảo, tựa hồ như mới vừa phát hiện dưới bàn chân còn có một người khác, khó chịu nói: "Biết rồi thì cút đi!"


Tâm phúc cảm thấy Úc Xá đã có bảy tám phần muốn toan tính cho mình, cảm thấy có thể bẩm báo lại kết quả cho trưởng công chúa rồi, vội cút đi.


Úc Xá uể oải, chịu không nổi nữa. Hắn vốn định đi ngủ, nhưng vẫn thấy không yên tâm, sai gia tướng đã chờ lâu ở ngoài noãn các đi vào.


Gia tướng quỳ xuống, đem chuyện trong phủ Kiềm An nói một lần từ đầu tới đuôi.


Úc Xá lẳng lặng nghe, gật gật đầu: "Chuyện ta sai, ngươi làm không tồi. Ta còn một việc muốn giao cho ngươi."


Gia tướng cũng không phải nguyện ý làm cái chuyện kia, nhưng dù giận cũng không dám nói gì, cúi đầu nói: "Thế tử phân phó."


"Đem việc hôm nay... thổi phồng lên vài phần, sau đó truyền ra ngoài." Úc Xá bực bội nói, "Khiến cho tai ta được thanh tĩnh một chút."


Gia tướng xấu hổ: "Thế tử... Thuộc hạ vô năng, không làm được cái này đâu ạ."


"Không được thì nhờ người khác làm! Trong phủ nhiều người như vậy, chẳng lẽ không kẻ nào nói dối được à?" Úc Xá xoa xoa ấn đường, "Đầu ta đau rồi... Đừng làm phiền ta."


Gia tướng cố gắng gật đầu: "Vâng."


Gia tướng nhìn Úc Xá đi vào phòng ngủ, nắm chặt quyền, cắn răng đi.


Hai ngày sau, tại Kiềm An vương phủ, Tuyên Từ Tâm vừa đọc sách vừa nói chuyện phiếm với Chung Uyển.


"Hôn sự của Úc tiểu vương gia không thành rồi." Tuyên Từ Tâm lật một trang sách, cảm thán, "Người trong kinh a, đúng thật là..."


Chung Uyển cố gắng bất động thanh sắc, "Sao lại... không thành?"


Tuyên Từ Tâm liếc mắt nhìn Tuyên Du đang ngồi tập viết chữ to cách đó không xa, buông sách xuống, nói nhỏ, "Huynh với muội ra ngoài nói."


Thần sắc Chung Uyển ngưng trọng, hít sâu một hơi, đứng dậy khoác thêm áo lông cừu, đi cùng Tuyên Từ Tâm ra khỏi thư phòng, nhẹ nhàng đóng cửa.


Hai người đi vào trong viện, Tuyên Từ Tâm nhẹ giọng nói: "Là muội nghe từ trong phủ Tam hoàng tử, chuyện này có hơi tồi tệ, ta không muốn cho Tuyên Du biết."


Chung Uyển cứng họng: "Tệ... thế nào?"


Chẳng lẽ Úc Xá đã xảy ra chuyện gì?


"Là về Úc tiểu vương gia kia." Tuyên Từ Tâm hạ giọng, "Hắn có ác phích!"


Chung Uyển cả kinh, "Cái gì ác phích?!"


*Ác phích: bệnh trái với đạo lý, ác phích = hung ác + bệnh =]]]]]]


Chẳng lẽ Úc Xá còn có bệnh gì khác mà mình không biết!?


Tuyên Từ Tâm chần chừ mãi, đang cố lựa từ mà nói, nhanh chóng bảo, "Úc tiểu vương gia thích đánh người trong phòng!"


Chung Uyển nghẹn họng nhìn trân trối: "Ta... sao ta lại không biết chuyện đó?"


Tuyên Từ Tâm nhìn Chung Uyển khó hiểu: "Sao ngươi phải biết chuyện đó?"


Chung Uyển nghẹn lời.


Tuyên Từ Tâm khó hiểu nói: "Đang yên đang lành, muội lại bịa chuyện gạt huynh làm gì? Người khác nói sao muội nghe vậy, thật sự không thể gả nhi nữ cho Úc tiểu vương gia. Tính tình hắn không chỉ không tốt thôi đâu, mà còn đuổi đánh người trong phòng mình nữa! Đừng nói là trong kinh, ở Kiềm An chúng ta, người như vậy thì sợ cả đời cũng không có phu nhân, cho nên... Hiện tại sợ là không ai dám nghị hôn với hắn nữa. Gả một cô nương tốt cho hắn, sợ chưa đến mấy ngày đã bị hắn đánh chết."


Chung Uyển cứng họng, im lặng một hồi, cố sức nói: "Không phải vậy đâu, là do ai nói? Sao lại có lời bịa đặt như thế?!"


"Là lão phu nhân nào nói thì ta cũng không nhớ rõ." Tuyên Từ Tâm nghiêm túc hồi tưởng một chút, "À, nàng nói là Úc tiểu vương gia nghe không lọt tai một câu thôi thì liền đem người trong phòng đánh tới huyết nhục mơ hồ, không ra hình người."


Chung Uyển sợ hãi: "Không ra hình người?!"


"Ta cũng hoài nghi là có người thổi phồng lên, bởi vì trước đó lại có người khác bảo là Úc tiểu vương gia thấy người trong phòng không vừa mắt, liền rút chủy thủ bên người ra, thọc người đó một đao."


Chung Uyển bị chấn kinh tới nói không nên lời.


"Trước đó nữa lại có người nói là Úc tiểu vương gia tính tình không tốt, thấy người trong phòng không vừa mắt, sai gia tường trong phủ thọc người đó một đao."


"Trước, trước đó nữa, lại có người nói là Úc tiểu vương gia tính tình nóng nảy, người trong phòng chọc hắn nổi giận. Lúc đó đã hơn nửa đêm, bỗng nhiên hắn nhớ lại rồi tức điên, nhất thời không thể nhịn được nữa, lập tức liền phái mười gia tướng phủ đầy giáp sắt qua chỗ người nọ, kéo người từ trên giường xuống, đánh vào lòng bàn tay nàng!"


Tuyên Từ Tâm rùng mình một cái, thấp giọng nói: "Cái đó là nghe nhẹ nhất rồi mà vẫn đáng sợ! Huynh ngẫm lại xem... Một lời không hợp, liền phái mười gia tướng qua đánh, là mười tên tráng hán đó! Cả cánh tay chắc cũng bị đánh tới thịt nát xương tan đi?"


Chung Uyển cúi đầu nhìn lòng bàn tay trái của mình, không nói gì một hồi lâu ơi là lâu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK