---
Lời còn chưa dứt, sắc mặt Tuyên Quỳnh đã trắng bệch, đầu gối mềm nhũn, quỳ xuống bịch một tiếng.
Chung Uyển bất đắc dĩ, cái tên phế vật này.
Tuyên Cảnh vĩnh viễn chậm hơn nửa nhịp so với người khác, ngẩn ra một chút rồi mới phản ứng kịp. Mắt hắn sáng ngời, nhịn không được mà vui vẻ phấn chấn bỏ đá xuống giếng, "Ngũ đệ, hiện tại mới chỉ nói hành cung là do Úc vương xây dựng, cũng chưa nói thích khách là do Úc vương phái tới, vậy mà ngươi sốt ruột cái gì? Chẳng lẽ là ngươi biết chút chuyện gì sao?"
Hiện tại Tuyên Quỳnh cũng không biết vì sao mình lại chột dạ như vậy. Hắn bị Sùng An Đế giam lỏng nhiều ngày, đã sớm trở thành chim sợ cành cong, có chút gió thổi cỏ lay liền kinh hồn táng đảm. Hắn miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh, nhỏ giọng nói, "Phụ hoàng, cữu cữu tất nhiên, tất nhiên không biết chuyện này..."
Sùng An Đế một lời khó nói hết nhìn Tuyên Quỳnh, trong mắt tràn đầy mỏi mệt.
Sùng An Đế rũ mí mắt, "Trẫm cũng không tin... Đứng lên đi."
Tuyên Quỳnh vội bò lên, run run rẩy rẩy đứng ở một bên.
Trong điện nhất thời không ai dám nói chuyện, một hồi lâu sau, trưởng thị vệ mới tiến vào cung điện đáp lời, "Hồi Hoàng Thượng, các cung uyển đã được tra xét sạch sẽ. Khi nãy thần không hộ giá kịp, thỉnh Hoàng Thượng giáng tội."
"Tất nhiên không thể tha các ngươi!" Tuyên Cảnh đang ngủ êm đẹp, đột nhiên bị chọc cho tỉnh nên lửa giận phừng phừng. Đây là lần đầu hắn gặp chuyện hành thích, quả thực không thể hiểu được, "Một nửa cấm vệ đều tới hành cung này để canh gác mấy ngày qua, các ngươi làm việc kiểu gì vậy?!"
"Hiện tại không phải lúc để truy cứu cái này." Sùng An Đế nhíu mày, "Nói chuyện thích khách trước, đã bắt hết chưa?"
Thị vệ trưởng gật đầu, "Vâng, trong lẫn ngoài cung, có nơi nào khả nghi đều đã tra sạch sẽ, trong phòng từng người cũng đã có thị vệ thân thủ tốt tra xét. Chúng thần sợ có thủy quỷ, cũng lặn xuống hồ ao, hiện đã tra xét sạch sẽ."
Sùng An Đế thở phào nhẹ nhõm, "Vậy là tốt rồi, đêm đã khuya, trẫm đi thăm trưởng công chúa, các ngươi về viện của mình trước, đúng rồi..."
Sùng An Đế nhíu mày khó chịu nói, "Thái y tới rồi sao? Trưởng công chúa ở thiên điện này đã nửa ngày, sao thái y còn chưa tới chỗ trẫm."
Một lão thái giám vội tiến lên nói, "Hoàng Thượng yên tâm, thái y vẫn còn băng bó cho trưởng công chúa, còn chưa kịp tới đây hồi bẩm. Lão nô mới vừa đi qua xem, thái y nói không bị thương chỗ yếu hại, xem như vẫn ổn."
Sắc mặt Sùng An Đế càng kém, "Phế vật! Nhiều người như vậy mà bảo hộ không được một công chúa!"
Trưởng thị vệ vừa mới đứng dậy xong, bây giờ lại tiếp tục quỳ xuống lần nữa, cúi đầu nói, "Thần vô năng, cung của trưởng công chúa nằm gần phiến rừng trúc kia nhất, chỗ thích khách tới đầu tiên chính là cung của trưởng công chúa, cũng may là cấm vệ trực đêm lúc ấy lại đang tuần tra ngoài cung của trưởng công chúa, bằng không... Thần chết muôn lần cũng không thể tạ hết tội."
Sùng An Đế trầm ngâm một lát, lầm bầm, "Cũng may, cũng may..."
Trưởng thị vệ ngoài miệng nói tội đáng muôn chết, nhưng vẫn muốn giải vây cho cấm vệ, "Số lượng thích khách đông đảo, lại còn đột nhiên xông vào, thật sự là không đoán được. Cấm vệ tuần tra ban đêm bị tử thương hơn quá nửa, đã dùng hết toàn lực."
Sùng An Đế vốn đã muốn đứng dậy đi thiên điện, nghe vậy thì khựng lại, chậm rãi quay đầu, mày nhíu lại một chút, "Thích khách vẫn chưa tới cung trưởng công chúa, vậy mà cấm vệ trực đêm lại tử thương quá nửa... Thích khách có bao nhiêu người?"
Trưởng thị vệ nói, "Thích khách tổng cộng có ba mươi bảy người, chết ba mươi người, trọng thương hai người, bị thương nhẹ năm người."
Sắc mặt Sùng An Đế thay đổi.
Tuyên Cảnh cứng họng, "Còn sống ư? Đi thẩm mau!"
Trưởng thị vệ một lòng muốn lấy công chuộc tội, vội nói, "Vâng! Hoàng Thượng yên tâm! Năm người thương nhẹ kia đang được chúng ta trông giữ kỹ càng, miệng cũng đã bị chặn lại, tuyệt đối không thể chết được! Hiện giờ chỉ đợi hình thẩm mấy kẻ lớn mật này!"
Huyết sắc trên mặt Sùng An Đế bị trút hết, thân hình hắn hơi hơi run lên, sau khi miễn cưỡng ổn định lại thì dựa vào bàn lùn, lại tiếp tục ngồi xuống.
Sùng An Đế đột nhiên ho lên, nhóm lão thái giám tiến lên thuận khí cho hắn.
Chung Uyển đứng ở một bên nhíu mày, quay đầu liếc mắt với Úc Xá. Ánh mắt hai người giao nhau, Chung Uyển không biết lại nghĩ tới cái gì, hít vào một ngụm khí lạnh, trong lòng đột nhiên dâng lên một cái ý niệm đáng sợ.
Sùng An Đế ho khan tới mức như muốn nôn phổi ra, sau một lúc lâu mới khàn khàn nói, "Các ngươi trước hết không cần... trở về cung mỗi người..."
"Toàn bộ các công chúa tới cung an trí cho Hoàng Hậu, các hoàng tử, hoàng tử..."
Sùng An Đế ngẩng đầu, ánh mắt đảo qua ba nhi tử của mình, một lát sau phân công nói, "Tuyên Quỳnh, Tuyên Cảnh, lưu tại tây điện, Tử Hựu... lưu ở đông điện. Không có minh dụ của trẫm thì không được xông loạn, không được ra ngoài."
Tuyên Cảnh nghe vậy lại muốn nổi giận, hắn trăm lần không muốn ở chung một chỗ với Tuyên Quỳnh, nhưng thấy sắc mặt Sùng An Đế tối sầm tới mức đáng sợ, nghẹn nghẹn khuất khuất cúi đầu đáp ứng.
Sùng An Đế lại nhìn về phía trưởng thị vệ, "Các người đều tập trung quanh hai cung uyển này, nếu lại gây ra sai lầm thì cũng đừng trách trẫm không đủ nhân từ."
Thế này thì canh gác sẽ đỡ khó khăn hơn nhiều, trưởng thị vệ vội dập đầu tạ ơn.
Sắc mặt Sùng An Đế hơi dịu lại, nói sang chuyện khác, "Trẫm thật sự cảm thấy không khỏe, nên không đi xem các công chúa được, các ngươi... tới thay trẫm đi xem trưởng công chúa, thay trẫm trấn an. Sau khi nàng có thể đi lại được thì cũng đem công chúa đưa vào cung Hoàng Hậu, lệnh thái y coi chừng nàng cẩn thân, không được lại có sai lầm nào."
Cung nhân theo theo lệnh rời đi.
"Từng người các ngươi đều đi đi..." Sùng An Đế có chút mất hồn vía, "Đi thôi, đều đi thôi."
Hành trang của mọi người đều có cung nhân điều phái, hoàng tử và các công chúa dựa theo phân phó của Sùng An Đế mà lần lượt rời đi.
Chung Uyển tất nhiên cũng theo Úc Xá tới đông thiên điện, trong ngoài tất cả đều là người của Sùng An Đế, một câu cũng không tiện nói. Úc Xá sai người đem người do mình điều phái lại đây, cùng Chung Uyển đi phòng ngủ.
Bình lui cung nhân rồi, hai người lên giường. Úc Xá ôm Chung Uyển, ở bên tai y thì thầm, "Ngươi cũng cảm thấy không đúng chỗ nào, đúng không."
Chung Uyển không nói chuyện.
Úc Xá nhẹ giọng nói, "May là ngươi nhắc nhở ta đúng lúc. Người của ta lúa đi đưa điểm tâm cho công chúa, cố tình dặn dò người của trưởng công chúa là hành cung để đó không dùng đã nhiều năm, sợ là sẽ canh gác sơ sài, cung uyển công chúa lại có rừng trúc bên trong lẫn biển rừng bên ngoài, sợ sẽ có rắn, chuột..."
Úc Xá hôn nhẹ lên gò má Chung Uyển, lí nhí, "Công chúa đột nhiên nghe như vậy, không nhất định sẽ cảm thấy có gì đó kỳ quặc, nhưng hiện tại... nàng tất nhiên đã hiểu được là có người muốn mạng của nàng."
Chung Uyển cọ cọ vào lòng ngực Úc Xá, tìm cho mình một tư thế thoải mái, thấp giọng nói, "Ta cảm thấy có gì đó không đúng."
Tai vách mạch rừng, thì thầm cũng vẫn có nguy hiểm, Chung Uyển không nói chuyện nữa, ngược lại lại viết chữ vào lòng bàn tay Úc Xá:
"Hoàng đế cùng Úc vương nhiều năm qua quân thần tương hợp, ít nhất bên ngoài mặt, Úc vương đối với Hoàng Thượng vẫn xem như trung thành và tận tâm. Úc vương trước đó có lập ủng chi công, sau lại có dưỡng dục hoàng tử chi lao. Hắn lại còn là phò mã của trưởng công chúa, thân cữu cữu Tuyên Quỳnh, là Hoàng Thượng chí thân. Úc vương phủ cũng có quan hệ tông thân với không ít người quyền quý trong kinh thành, người như vậy... Hoàng Thượng căn bản không thể động đến."
"Vô luận Úc vương đã làm bao nhiêu chuyện ác, đối với hoàng đế mà nói, hắn vẫn là đại công thần. Từ xưa, muốn giết công thần thì họ cũng phải mang tội không thể dung tha, tỷ như... hành thích vua."
Úc Xá bị Chung Uyển cào lòng bàn tay đâm ra ngứa, nắm tay của y.
Chung Uyển nhẹ nhàng rút tay ra, tiếp tục viết: "Chiêu này của hoàng Thượng tuy rằng dễ đoán, nhưng lại hữu hiệu nhất. Nếu không phải xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì còn có thể thuận tay kết liễu An Quốc trưởng công chúa."
"Hắn lo lắng An Quốc trưởng công chúa sau này làm Hoàng Thái Hậu sẽ bài bố ngươi, lại lo lắng sau khi có chuyện Úc vương hành thích vua thì Úc vương trong lúc cùng đường sẽ vạch trần chuyện xưa của Chung phi. Vậy nên hắn muốn sớm giết nhân chứng còn đang do dự là công chúa, hắn chọn lúc này để động thủ, kỳ thật cũng không quá khó đoán."
"Xét đủ loại tình cảm trước kia thì tất cả đều hợp tình lý, điều kỳ quái nhất chính là những kẻ làm việc này tất nhiên đều là tử sĩ, vì sao còn có người sống sót?"
Thanh âm Úc Xá nhỏ tới không thể nghe thấy, "Cái tên thị vệ kia nói là thích khách tổng cộng có ba mươi bảy người, chết ba mươi người, trọng thương hai người, bị thương nhẹ năm người, sau khi gã nói xong câu đó, nét mặt hoàng đế lập tức thay đổi."
Chung Uyển trầm mặc một lát, viết: "Ngươi cảm thấy hắn vì lời nào mà sắc mặt đại biến?"
Úc Xá nheo mắt.
Chung Uyển tiếp tục viết nói: "Cho dù có tử sĩ nào hối hận vào phút cuối, không muốn chết, nhưng bọn hắn hiện tại đều lọt vào tay Hoàng Thượng, hắn muốn âm thầm độc sát bọn họ cũng sẽ không quá khó đi? Hoàng Thượng không phải đang kiêng kị câu này, mà là câu..."
Úc Xá thấp giọng nói, "Thích khách tổng cộng ba mươi bảy người."
Chung Uyển viết từng nét: "Có lẽ là... số thích khách Hoàng Thượng an bài, cũng không nhiều như vậy."
Trong lòng Úc Xá vừa rồi cũng mơ hồ có suy đoán này, sau khi bị Chung Uyển nói toạc ra, hắn vẫn nhịn không được mà cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Bây giờ, ngay lúc này, trong hành cung vẫn có thể còn có thích khách ẩn nấp.
Còn có thể là những thích khách không rõ lai lịch.
Chung Uyển viết: "Cho nên hắn lập tức sửa lại chủ ý, đem hoàng tử và công chúa ở chung một chỗ, bởi vì hành cung này đã không như hắn sở liệu nữa, không còn hoàn toàn nằm trong khống chế của hắn."
Úc Xá theo bản năng ôm chặt Chung Uyển thêm một chút.
Chung Uyển viết: "Có thể nào hắn đang nghi ngờ ngươi không?"
Úc Xá lắc đầu, "Không rõ lắm, rất có khả năng."
Chung Uyển nghĩ nghĩ, lại viết nói: "Bất quá hắn hẳn cũng minh bạch là khả năng đây là do Úc vương xuống tay lại cao hơn. Hắn bài bố thế này cũng khó tính là cao minh, Úc vương vẫn có thể dự đoán trước được, nhưng mấy cái người sống đang bị đòi mạng kia, ta đoán không được bọn họ sẽ quay qua cắn ai."
Úc Xá viết vào lòng bàn tay Chung Uyển: "Ngươi sợ bọn họ sẽ quay qua cắn ta?"
Chung Uyển không an tâm.
Úc Xá lắc đầu, "Yên tâm, sẽ không đâu."
Chung Uyển chớp mắt một cái, nhỏ giọng nói, "Sao ngươi biết?"
Úc Xá viết: "Theo như ta hiểu hoàng đế, hắn sẽ không để mấy người kia sống đến ngày mai."
Úc Xá lại viết nói, "Hắn vô pháp xác định được mấy cái người sống kia có phải là tử sĩ của hắn hay không, ngươi cũng nói rất có khả năng là có kẻ đột nhiên không muốn chết còn gì? Thừ hắn đời này chú trọng nhất chính là thanh danh, hiện tại chắc chắn hắn chỉ muốn bịt miệng, nếu không lỡ như loại sự tình này bị phát giác ra, thì chuyện hành thích này sẽ bị xé ra to tới mức nào? Hoàng đế tự mình giết người của mình, lại còn làm trưởng công chúa bị thương... Trò khôi hài này cũng quá lớn rồi."
Chung Uyển không yên tâm nói, "Thật sự là vậy?"
Úc Xá gật đầu, "Tin ta."
Chung Uyển nhìn Úc Xá, hai người nằm đối diện một lát, Chung Uyển thở dài một hơi, nhàn nhạt nói, "Tử Hựu, ngươi có biết lần duy nhất ngươi nói một câu "tin ta" này với ta, là khi nào không?"
Úc Xá sửng sốt, không nhớ gì cả.
"Bảy ngày trước, ở thư phòng của biệt viện Úc vương phủ."
Mặt Chung Uyển lạnh nhạt, cũng không viết chữ, nói thẳng, "Ngày ấy ước chừng là do ở trong nội các quá nhàn hạ nên ngươi cảm thấy nhàm chán, hoặc là ngươi ở bên ngoài vừa nghe nhìn cái gì đó khiến cho ngươi kích động, sau khi hồi phủ, đang sóng yên biển lặng thì ngươi lại muốn biển lặng nổi sóng! Ngươi đột nhiên nói với ta, ngươi cảm thấy bản thân không tốt lắm, đau đầu, hình như là sắp phát bệnh."
Úc Xá ôm Chung Uyển, mơ hồ nói, "Không, không nói cái này."
"Ngươi chột dạ cái gì?!"
Chung Uyển nhớ tới thôi mà vẫn cảm thấy tức giận, ngứa hết cả răng, "Ngươi giả giống lắm, từ dáng vẻ tới mặt mày đều hiện nét khó chịu! Ngươi còn cố ý giả vờ làm tình thánh hỏi ta, ngươi phát bệnh nổi điên rồi, bảo ta tránh xa ra!"
"Ta quá lo lắng bệnh của ngươi, không nghĩ nhiều, bị ngươi đè ở trên giá sách, sống sờ sờ bị ngươi lăn lộn hết nửa canh giờ xong rồi mới cảm thấy có gì đó không đúng lắm, cuối cùng lấy hết sức tàn hỏi ngươi là có phải đang giả vờ không, có phải đang mượn cớ khi dễ ta không. Úc tiểu vương gia! Ngươi nhớ rõ ngươi lúc ấy nói thế nào sao?" Chung Uyển bực bội cắn một ngụm vào vai Úc Xá, "Ngươi nắm tay của ta, tình thâm ý trọng nói với ta hai chữ này! "Tin ta"!"