• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Miri


---


Trong cung, Tuyên Quỳnh đã bị giam lỏng suốt năm ngày.


Lòng Úc Phi nóng như lửa đốt.


Năm ngày trước, Úc Xá vào cung một chuyến, không biết đã nói gì với Sùng An Đế mà ngay sau đó Sùng An Đế lập tức truyền Tuyên Quỳnh, đuổi hết mọi người ra, đóng chặt cửa điện. Không đến nửa canh giờ sau, Sùng An Đế hạ lệnh giam lỏng Tuyên Quỳnh trong cung, bất luận kẻ nào cũng không được đến thăm hỏi.


Úc Phi ba hồn sáu phách bị dọa rớt hết một nửa, không chờ tới lúc nàng truyền lời cho Úc vương, Sùng An Đế lại hạ ý chỉ, gióng trống khua chiêng nhận hồi Úc Xá.


Úc Phi lập tức bất tỉnh.


Đã nhiều ngày nay, Úc Phi sống một ngày như ở một năm.


Dù hoàng Thượng chưa giam lỏng nàng, nhưng đã sai cung nhân truyền lời cho nàng, khẩu dụ nói thật dễ nghe, nói Tuyên Quỳnh vẫn còn được khoan dung, giam lỏng hắn chỉ là giáo huấn nhẹ nhàng, sẽ không khiển trách hắn nữa. Úc Phi chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, cung nhân truyền khẩu dụ lại ôn tồn nói với Úc Phi: "Hoàng Thượng cho Ngũ điện hạ ngẫm lại, chờ điện hạ tự suy nghĩ cẩn thận rồi, ăn năn hối cãi, tất nhiên sẽ không sao nữa, chỉ sợ nương nương tự nhiên xen vào. Hoàng Thượng vẫn chưa trách cứ nương nương, còn thỉnh nương nương nhẫn nại một chút, không cần thăm hỏi, không cần thỉnh tội cho điện hạ, tốt nhất... là cũng không nên sai người khác vì điện hạ cầu tình."


Úc Phi hãi hùng khiếp vía, cái "Người khác" này sợ là đang nói Úc vương đi?


Úc Phi hoang mang lo sợ, không biết lời này của Sùng An Đế có ý tứ gì không, vội sai người nhét ngân phiếu vào tay cung nhân. Cung nhân bất động thanh sắc thu vào, thanh âm càng nhỏ đi, "Nương nương, thánh thượng bây giờ chỉ là giam lỏng điện hạ, nhưng vẫn có chút không cam lòng, lỡ như ngài ấy lại đang suy nghĩ biện pháp khác thì sao."


Úc Phi thất thanh nói: "Giam lỏng còn chưa đủ sao? Còn muốn làm gì nữa?"


Cung nhân lắc đầu: "Thần không biết, nhưng Hoàng Thượng không cho nương nương thăm hỏi cầu tình, vậy cũng không phải là bất lực rồi sao? Còn thỉnh nương nương trước tiên cứ nhẫn nại một thời gian, có lẽ người kia bây giờ đã đạt ước nguyện rồi nên sẽ nguyện ý thả một con ngựa cho điện hạ không chừng?"


Úc Phi giận tới mức thay đổi sắc mặt, "Úc, xá."


Cung nhân lui xuống.


Úc Phi đứng ngồi không yên, Úc Xá hiện giờ đã được Sùng An Đế nhận hồi, chọn ngày lành tháng tốt để phong vương. Tất cả đã đến bước này rồi, hắn sẽ thả cho Tuyên Quỳnh một con ngựa sao?


Không có khả năng.


Úc Phi muốn giả bệnh để truyền Úc Mộ Thành vào cung, nhưng nghĩ đến lời vừa nãy của cung nhân, sợ lại dẫn lửa thiêu thân, không dám chọc giận Sùng An Đế.


Trước nay nàng chưa từng đưa ra chủ ý nào, nghĩ tới nghĩ lui nửa ngày cũng nghĩ không ra cách nào tốt, sau một lúc lâu đột nhiên nói, "Đúng rồi, đi..."


Thanh âm Úc Phi phát run, "Đi gọi Thang Khâm tới!"


Mới qua hơn tháng, Thang Khâm lại già đi rất nhiều.


Úc Phi khó nhịn nói, "Đại ca sai người nói với ngươi cái gì rồi? Có phải bây giờ hắn cũng đang bị nghi ngờ? Không dám vào cung?"


Thang Khâm vừa mới được Úc Xá bày mưu đặt kế, lúc này giống như một con ruồi nhỏ nhoi.


Thang Khâm không muốn làm việc cho Úc Xá, nhưng Úc Xá lại quang minh lỗi lạc đưa bản án cũ tới tay lão, không khác dâng đao cho người.


Lão đã muốn cây đao này từ lâu, nhưng cứ nghĩ đây là ý tứ của Úc Xá thì cũng không khỏi bực bội.


Ánh mắt Thang Khâm vẩn đục, nghĩ tới thân đệ đệ không biết sinh tử thế nào trong tay Úc Xá, thở dài, thanh âm khàn khàn, "Bẩm nương nương, Vương gia vẫn chưa truyền tin gì cho nô tài để gửi qua bên này."


Mắt Úc Phi ngập tràn oán hận, "Có phải hắn cũng muốn phủi sạch can hệ?!"


Thang Khâm nói chuyện rất chậm, "Nương nương, Hoàng Thượng đã nhận hồi Úc tiểu vương gia, định đoạt đại cục, lúc này mỗi người đều muốn tự bảo vệ mình, lại nói... sợ là cầu tình cũng vô dụng. Không phải lúc trước An Quốc trưởng công chúa cũng vào cung muốn cầu tình sao? Hoàng Thượng luôn luôn kính trọng trưởng công chúa, nhưng lần này còn không thèm diện kiến, làm trưởng công chúa vô cùng mất mặt, sợ là dù Vương gia có tới cũng sẽ như vậy."


"Hai phu thê này..." Úc Phi nộ mục nghiến răng, "Sợ là đang muốn đổi chiều đi? Đúng vậy, Úc Xá dù sao cũng là do hai người bọn họ nuôi lớn, dù cho tình phân dĩ thất cũng chưa chắc sau này sẽ gánh tội danh bất hiếu mà xử lý bọn họ. Nhưng ta và Tuyên Quỳnh thì sao?"


Thang Khâm lẳng lặng nghe, thấp giọng nói, "Bây giờ nương nương chỉ có thể tự cứu mình thôi."


Úc Phi bất an nói: "Ta có cách nào?!"


Thang Khâm chậm rãi nói, "Ý chỉ hoàng Thượng nói, Úc tiểu vương gia là nhi tử của Hoàng Thượng cùng một nữ tử trong sạch trong phủ công chúa hạ sinh."


Lông mày Úc Phi khẽ động, "Ý của ngươi là..."


Thang Khâm nói: "Đây là khối tâm bệnh của Hoàng Thượng, chỉ cần đem đoạn chuyện xưa này vạch trần, thánh thượng tất nhiên sẽ tìm mọi cách che lấp. Mẫu tử nhất thể*, muốn áp chuyện tiểu Chung phi xuống thì cũng phải cân nhắc việc áp chế Úc tiểu vương gia sau này... Còn phải xem thánh thượng muốn cân nhắc thế nào. Thánh thượng muốn giữ thanh danh thì nhất định phải ủy khuất Úc tiểu vương gia."


Úc Phi hoảng sợ, "Nhưng vạn nhất, Hoàng Thượng liều mạng không cần mặt mũi, cũng muốn lập nhi tử tiểu Chung phi thì sao?"


Thang Khâm gừng một chút, nói, "Vậy chỉ có thể gặp chiêu nào thì phá chiêu đó, đến lúc đó nương nương lại vạch trần chuyện thân thế của Úc tiểu vương gia. Tiểu Chung phi là phi tử của tiên đế, phụ thân của nhi tử trong bụng nàng là ai... làm sao có thể nói rõ?"


"Đúng vậy, nếu hoàng Thượng khăng khăng muốn lập hắn thì còn có thể bôi nhọ thân thế của hắn, chỉ là..." Úc Phi hoang mang lo sợ, "Ta không thể lộ diện, thì ai có thể thọc chuyện này ra?"


Thang Khâm thấp giọng nói, "Lão nô vẫn còn liên lạc với thân tín của Úc vương thời còn trẻ, có thể để bọn họ hỗ trợ."


Úc Phi vội vàng lắc đầu: "Không được, vạn nhất bị Hoàng Thượng tra được, vậy không phải sẽ làm đại ca bị liên lụy sao?"


Thang Khâm thở dài: "Nương nương, nhìn dáng vẻ Vương gia lúc này, không phải là muốn khư khư giữ mình thì cũng là muốn đứng ở bên Úc tiểu vương gia, lúc này người không lôi kéo hắn thì còn phải đợi tới khi nào?"


Úc Phi ngơ ngẩn, sau một lúc lâu mới đề ra quyết tâm, "Đúng thế, hắn không muốn giúp ta, ta cũng sẽ buộc hắn giúp ta... Chỉ vậy thôi thì không đủ, ngươi thay ta ở trong cung tung ra lời đồn. Không phải bọn họ muốn giấu sao... vậy thì ta càng muốn ai cũng biết cái này."


Bí mật hoàng thất thập phần ô nhục cứ như vậy mà bị xuyên tạc từ trong ra ngoài cung.


Sùng An Đế đã nhiều ngày chưa lâm triều, hôm nay bổn muốn đi, nhưng nghe đến tin tức này thì lại lập tức miễn lâm triều.


Trời xui đất khiến, Úc Xá lại vừa khéo chọn đúng hôm nay không đi, các triều thần một bên nghĩ Úc Xá đây là đang kiêng kị, một bên lại tin vào lời đồn về sinh mẫu của hắn là tiểu Chung phi.


Sau triều hội, tông thân cùng Ngự Sử Đài cùng làm khó dễ, trong đó còn có người Sử Kim để lại cho Chung Uyển, cũng có cả người Úc Xá an bài, còn có không ít người có khúc mắc với Tuyên Cảnh, Tuyên Quỳnh. Mọi người cứ như giao hẹn với nhau trước, tấu chương như tuyết rơi hoa bay đưa tới nội các, nội dung lại còn giống nhau tới mức kỳ quái, đều là đang nghi ngờ xuất thân của Úc Xá.


Người lên tiếng cũng không ít, nhưng chỉ duy nhất thân tín của Úc vương phủ là không nói câu nào.


Sùng An Đế nhìn đống tấu chương, sắc mặt âm trầm, "Người của Úc vương lần này vậy mà lại không gây thêm rắc rối."


Thái giám phụng dưỡng Sùng An Đế mang tới bút mực, nhẹ giọng nói: "Vương gia đứng giữa, lại biết lý lẽ, tất nhiên không phải là loại người nghe gió thổi đã nghĩ mưa sắp rơi"


"Nhưng tại sao... khi ta sai người đi tra thì lại phát hiện tin tức giống như là được Úc vương phủ truyền ra?" Sùng An Đế xanh hết cả mặt, "Mấy ngày trước, Quỳnh Nhi không hiểu chuyện, truy tra chuyện xưa, trẫm hỏi hắn là có phải do cữu cữu nói gì đó với hắn không, Quỳnh Nhi cắn chết không thừa nhận."


Sùng An Đế thấp giọng nói, "Quỳnh Nhi nguyện ý để trẫm giam lỏng, cũng không chịu khai ra cữu cữu của hắn, đây là đang xem trọng cữu cữu hơn phụ hoàng..."


Trong mắt Sùng An Đế lóe lên một tia sát ý, thái giám liền im như ve sầu mùa đông, không dám nói tiếp.


Sùng An Đế hỏi: "Úc vương bên kia, có động tĩnh gì khác không?"


Giáo thư thái giám lắc đầu, "Sau khi lâm triều, Úc vương vẫn chưa vào cung, nhưng có sai cung nhân đi thỉnh an Úc Phi nương nương, sốt ruột bảo nương nương giục Ngũ điện hạ biết an phận một chút, lại khuyên nương nương bế quan suy nghĩ, trăm triệu không thể tin vào lời đồn."


Thái giám nhỏ giọng nói: "Úc vương phủ bên kia cũng có chút hoảng loạn, có vẻ... là thật sự không biết chuyện này."


"Như thế thì trẫm lại càng không tin." Sùng An Đế nghe vậy cười lạnh, "Chuyện thiên gia, tôn thất hỏi thì cũng thôi đi, nhưng mấy kẻ triều thần này có gì lại phải náo loạn như vậy? Nói không ai ở sau lưng xúi giục, ai tin cho được?"


Sùng An Đế đem tấu chương trong tay vứt xuống mặt đất, "Lời nói vô căn cứ, không có gì để giải thích."


Giáo thư thái giám nhặt tấu chương lên, nhẹ giọng hỏi, "Không phê sao ạ?"


"Không." Sùng An Đế mỏi mệt nói, "Nói cho các thần tử là mấy thứ này không đáng để ta phúc đáp, sai người khác tra xem là ai đang gây sóng gió, bịa đặt lời đồn."


Thái giám đáp ứng, Sùng An Đế ngẩng đầu, "Tử Hựu đâu? Hôm nay hắn không vào cung sao?"


Thái giám lắc đầu, "Cáo bệnh, có hỏi thăm, nói là, nói là..."


Sùng An Đế nhíu mày, "Chẳng lẽ hắn đã biết trước là có người muốn sinh sự sao?"


"Không không." Thái giám vội nói, "Nói là vị Chung thiếu gia trong phủ có chút bệnh nhẹ, Úc tiểu vương gia bị y... làm vướng chân."


Sùng An Đế dở khóc dở cười, "Tử Hựu thiệt là..."


Thái giám nghiền ngẫm tâm tư Sùng An Đế, thấp giọng nói: "Mấy ngày nay Úc tiểu Vương gia có vẻ lãng phí quá nhiều tâm tư vào vị Chung thiếu gia kia, Hoàng Thượng có phải là nên..."


Sùng An Đế trầm ngâm một lát, lắc đầu, "Thôi, tùy hắn làm loạn đi. Chỉ là một tên nam tử, còn có thể làm loạn tới đâu? Trẫm không làm chuyện ác nhân này."


Thái giám cố gắng nói thật nhỏ: "Nhưng Chung thiếu gia... dù sao cũng là người Chung gia."


Ý cười trên mặt Sùng An Đế nhạt đi, "Chính bởi vì y là người Chung gia, trẫm mới giữ y."


Thái giám nhíu mày, ngay sau đó mới hiểu ra, "Đúng thế, Úc tiểu vương gia càng để ý Chung thiếu gia thì càng phải thay thánh thượng giấu chuyện năm đó việc! Bằng không nếu để Chung thiếu gia biết Chung gia vì sao lại diệt môn, thì tất nhiên y sẽ muốn ân đoạn nghĩa tuyệt với hắn..."


Sùng An Đế nhíu mày, thái giám vội câm miệng.


Một hồi lâu sau, thái giám mới nhẹ giọng nói: "Hoàng Thượng thánh minh, trước kia nô tài còn tò mò vì sao Hoàng Thượng lại dung túng việc này như vậy, hiện tại xem ra lại là cách kìm chế Úc tiểu vương gia, rất tốt."


"Tử Hựu hài tử này, khi phát điên lên thì mặc kệ mọi chuyện." Sùng An Đế thở dài, "Cũng là nghiệt duyên."


"Mấy chuyện gần đây quả là ủy khuất Tử Hựu." Sùng An Đế xoa xoa cái trán, "Đi... thưởng cho hắn vài thứ, thuận tiện nói với hắn, rảnh rỗi thì tiến cung thỉnh an, bên ngoài càng đồn đãi sôi nổi thì hắn càng phải cố gắng mặc kệ, bằng không người khác lại cho rằng hắn đang chột dạ thì sao? Còn nữa."


"Hỏi một chút, nếu thân mình Chung Uyển khỏe lên rồi thì bảo y tới cùng. Lần trước trẫm truyền y vào cung, Tử Hựu cản lại. Bây giờ truyền hai người cùng vào thì chắc cũng không ngăn cản nữa? Với cả, hắn làm sao còn tâm tư..."


Sùng An Đế nhíu mày, "Có lời đồn như vậy truyền ra, làm sao Tử Hựu có thể không phiền muộn được."


Tại biệt viện Úc vương phủ, Úc Xá quả thật là đang cực kì phiền muộn.


Từ lúc Chung Uyển mới dậy hồi sáng sớm, y đã đau thương buồn bã.


"Nếu ta là nữ tử, ngươi biết chuyện này sẽ biến thành cái gì không?" Chung Uyển khó có thể tin, "Thế này chẳng khác nào là ngươi đang rót một nồi hồng hoa cho ta! Khiến ta không bao giờ có thể mang thai nữa! Sao tâm tư ngươi có thể độc ác như vậy?"


Úc Xá dùng lời hay ý đẹp, "Ta là muốn tốt cho ngươi..."


Chung Uyển hỏng mất: "Muốn tốt cho ta nên ngươi đi làm ta bất lực sao?"


Úc Xá bất đắc dĩ, "Ta làm ngươi bất lực khi nào? Chỉ là một chút thanh tâm dược..."


"Tại sao ta phải uống cái thứ thanh tâm dược này?" Chung Uyển càng nghĩ càng kinh hãi, "Tử Hựu, đôi khi ta thật sự không hiểu, vì sao ngươi lại phải giày vò mình như vậy? Trong phủ này rõ ràng chỉ có hai chúng ta, vậy mà ngươi cư nhiên có thể khiến cuộc sống hằng ngày còn phức tạp hơn chốn hậu cung. Thứ này thật sự không phải là của tiểu thiếp nhà ai đang muốn tranh sủng nên mới đưa cho tiểu thiếp khác ăn đó chứ?"


Úc Xá không hiểu gì hết: "Ngươi đang nói cái gì? Tiểu thiếp nào?"


Chung Uyển khó có thể lý giải, "Hay là ngươi cảm thấy ta quá nhàn rỗi? Sợ ta dưỡng bệnh nhàm chán, trong phủ không có tiểu thiếp, nên ngươi tự mình đi chơi cung đấu với ta?"


Úc Xá triệt để ngớ ngẩn, "Ta chỉ muốn ngươi tịnh tâm một chút..."


"Vì sao ta phải tịnh tâm?" Chung Uyển cảnh giác nhìn Úc Xá, "Bây giờ ta còn lo là buổi tối ngươi sẽ thừa cơ lúc ta ngủ mà cạo trọc đầu ta, bức ta xuất gia."


"Đang yên đang lành, ta cạo đầu ngươi làm cái gì?" Úc Xá nhẫn nại, "Hôm nay trong triều có động tĩnh lớn, chúng ta trù tính đã nhiều ngày, hôm nay còn phải làm loạn một phen. Ta còn đang muốn vào cung một chuyến, ngươi ngoan ngoãn uống dược vào, ta phải đi rồi."


Chung Uyển rúc vào một bên, "Không uống."


Úc Xá nhíu mày, "Ngươi..."


Chung Uyển cẩn thận, "Ngươi sẽ sai người cạy miệng ta rồi đổ vào sao?"


Chung Uyển tâm tồn mong đợi, "Hay là ngươi dùng miệng đút ta?"


Úc Xá quả thật đang muốn thế, nhưng sợ lát nữa lại khiến nhiệt hỏa bốc lên thì lại phiền, chỉ còn cách nói, "Thôi, không uống thì không uống. Ta đi trước, ngươi nghỉ ngơi cho tốt."


Chung Uyển không hiểu gì, về lại giường nằm, càng nghĩ càng cảm thấy Úc Xá không thể hiểu được. Một lúc sau, Phùng quản gia chân sáo đem một quyển tranh tới.


Chung Uyển vội đứng dậy, "Gì vậy?"


Phùng quản gia vội nói: "Thế tử trước khi đi còn cố ý tới thư phòng viết chữ cho thiếu gia, bảo thiếu gia treo ở đầu giường, mỗi ngày nhìn nó."


Chung Uyển cười, kẻ điên này rốt cuộc cũng biết áy náy, lại còn biết viết thơ tình cho mình?


Chỉ có điều...


Chung Uyển nhìn cuộn tranh Phùng quản gia ôm trong lòng ngực thì khẽ nhíu mày, viết một bức thư giấy là được rồi, sao phải viết lớn như vậy?


Không đợi Chung Uyển nhận lấy, Phùng quản gia đã buông rầm một cái, trải rộng bức hoạ đang cuộn tròn kia. Trên bức họa là chữ Úc Xá dùng đầu bút lông mạnh mẽ viết nên, nét chữ rồng bay phượng múa, sáu cái chữ to đùng.


"Tồn thiên lý, diệt nhân dục."


Chung Uyển: "..."


*Tồn thiên lý, diệt nhân dục: Để giữ được đạo lý lẽ trời thì dục vọng con người phải bị vứt bỏ, diệt trừ =)))))) Một câu trong Lý học đời Bắc Tống.


Lời Editor:


Hôm tớ up cái này cũng vừa đúng chương 104 aka chương cuối cùng của truyện ra bên Trung.


Tâm sự mỏng là cái kết dang dở vồn, vẫn đang chờ mong phiên ngoại...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK