• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Miri


---


Chung Uyển có thể làm bao nhiêu việc xấu, khi nãy Úc Xá thẩm tra mấy quan viên từng nhậm chức ở Kiềm An đều đã biết hết.


Trong lòng Úc Xá vẫn còn luẩn quẩn, rõ ràng biết mấy năm đó Chung Uyển sống không dễ dàng gì, nhưng vẫn là muốn hỏi một chút, rốt cuộc y phải chật vật đến mức nào.


Hai quan viên kia đều là xuất thân bần hàn, không có căn cơ gì, lá gan cũng nhỏ. Bọn họ bị Úc Xá truyền lên thẩm tra thôi thì đã bị dọa đến vỡ mật, ngay từ đầu đã hỏi gì đáp nấy, không dám có chút giấu giếm.


Úc Xá muốn bao che cho Chung Uyển thì ít ra cũng phải có cái gì đó để biện bạch, Úc Xá cố ý dẫn dắt, không thẩm tra mà hỏi thẳng: "Lượng bạc kia rốt cuộc là bạc hối lộ, hay vẫn là thực ấp mà Kiềm An Vương nên có?"


*Thực ấp: Nhớ đã giải thích, là ruộng đất trồng trọt ban cho Vương gia/quan lại để họ thu lợi nhuận từ người dân.


Úc Xá cơ bản là vẫn muốn cho mấy tên quan viên này một con đường sống, miễn cho bọn họ dính líu tới chuyện thu nhận bạc rồi lại làm Chung Uyển liên lụy, suy nghĩ giúp cho bọn họ một cái cớ để thoái thác. Thế nhưng hắn không ngờ hai cái tiểu quan kia nghe xong thì liếc nhau, run run khai: "Đại nhân minh giám! Kiềm An ở ngay sát biên cương, đất đai cằn cỗi, vốn là cung phụng không nổi một cái Vương phủ. Mấy năm trước xảy ra thiên tai, sau lại có thêm hạn hán, mấy năm qua bách tính của Kiềm An đều là dựa vào cứu tế của triều đình sống sót, làm sao có ruộng đất? Từ lúc hạ quan nhậm chức, suốt ngày đều nơm nớp lo sợ như đang đi trên băng mỏng, bên dưới thì không dám bức ép tịch thu ruộng đất, trên lại không dám làm chậm trễ Vương gia, thật sự không có biện pháp!"


Một tiểu quan khác cũng dập đầu theo không ngừng: "Kiềm An được trời cao thương xót, ban Vương gia tới. Chúng ta cũng muốn đem hết sức lực ra cung phụng, thế nhưng mấy năm qua ngân khố quả thật quá thiếu hụt, sức dân cũng không đủ, hạ quan cũng hết cách, chỉ có thể bán của cải lấy bạc, đem hết sản nghiệp tổ tiên và tài sản riêng đi sung vào phong ấp! Vậy mà bây giờ còn bị miệt thị tới mức này, thỉnh đại nhân minh xét!"


*Phong ấp: cũng như thực ấp ở trên...


Úc Xá cười nhạo, những người này thật đúng là có thể thuận thế bò côn.*


*Thuận thế bò côn: leo lên cột, ý là kiếm cớ để làm mình trong sạch, tránh tội.


Kiềm An đúng là cằn cỗi, nhưng không đến mức nuôi không nổi một cái Kiềm An Vương phủ. Những người này bất quá là được người trong kinh bày mưu đặt kế để giúp họ phủi sạch quan hệ, muốn gạt bỏ Kiềm An Vương phủ sang một bên mà thôi.


Úc Xá lười theo chân bọn họ so đo: "Vậy thì cũng đã không có chuyện Kiềm An Vương tư giao với quan viên..."


"Đúng vậy, đúng vậy!" Tiểu quan vội gật đầu, "Càng không có chuyện đó. Ngày ấy Kiềm An Vương bất quá cũng chỉ mười mấy tuổi, chân ướt chân ráo tới Kiềm An, có chút không quen khí hậu, suốt ngày không ra khỏi cửa. Hạ quan chờ diện kiến Vương gia cũng không gặp được! Hạ quan chờ xong, chỉ có thể đem bạc... đem phong ấp giao cho Chung Uyển của Vương phủ mà thôi."


Úc Xá híp mắt, lạnh lùng nói: "Là y tìm các ngươi trước, hay vẫn là các ngươi chủ động tìm y?"


Hai tiểu quan ngập ngừng, nói: "Là Chung thiếu gia... tới chỗ chúng ta hỏi chuyện thực ấp."


Úc Xá nhàn nhạt nói: "Các ngươi đã lâu vẫn chưa giao cho bọn họ thực ấp họ nên có, bức y đến cơm cũng không có để ăn, khiến y bất đắc dĩ phải cúi đầu trước các ngươi."


Tiểu quan vội dập đầu không ngừng.


Úc Xá hít sâu một hơi, nếu muốn cho qua chuyện này, thì tất nhiên không thể lại tiếp tục truy vấn.


Nhưng nhìn những người này, nghĩ đến Chung Uyển trước kia ăn khổ, Úc Xá lại thật sự kiềm chế không được lửa giận.


Không thể dùng Chung Uyển để truy vấn trách cứ bọn họ, để tìm đường khác xử lý vụ án này, thẩm tra về người khác vẫn là tốt nhất.


Úc Xá tựa hồ chỉ là thuận miệng hỏi một chút: "Dù cho không thể thu được phong ấp cho Vương phủ, vậy mấy quan viên khác của Kiềm An thì sao? Bổng lộc cho quan viên đất phong từ trước đến nay đều là tự cấp tự túc, phân chia từ phong ấp, vậy các ngươi liệu lý thế nào?"


Tiểu quan nghẹn lời.


Bạc bổng lộc tất nhiên không thể không có.


Chỉ là hiện tại nếu nói quan viên đất phong no ấm đủ đầy, nhưng trong Kiềm An Vương phủ lại chết đói, thì khác gì là đang tự vả mặt.


Một cái tiểu quan ngập ngừng nói: "Triều đình mỗi năm còn có chút ban thưởng đầu xuân..."


Úc Xá cười lạnh.


Một tiểu quan khác lại vội nói: "Hạ quan có nghĩ tới! Chúng ta, chúng ta cũng từng hỏi qua Chung Uyển! Vào mấy tháng thời tiết thuận lợi, lúc có chút điền ấp, chúng ta cũng hỏi qua là y có muốn xuất ra một chút từ lượng bạc này, đem tới cấp cho các đại nhân khác hay không, nhưng Chung Uyển nói, nói..."


Úc Xá sớm đã nghe đủ mấy lời nói dối vô nghĩa của bọn họ, lạnh lùng nói: "Nói cái gì?!"


Tiểu quan run thanh nói: "Chung Uyển nói, nói... nói nhân gia trong quý phủ kia không cần chút bạc mọn này, đưa đi là xem thường họ!"


Một tiểu quan khác đột nhiên cũng nghĩ tới gì đó, nói theo: "Đúng đúng đúng, là chính Chung Uyển nói! Những đại nhân đó đến Kiềm An nhậm chức, tất nhiên sẽ không thèm để ý chút bổng lộc nhỏ này. Họ tới chỗ này chính là để đùa giỡn, không để bụng chuyện tiền bạc. Chúng ta mà lại cưỡng ép đưa cho họ, nói không khéo sẽ chọc giận tới các đại nhân, khiến họ từ quan."


Tiểu quan kia còn run run rẩy rẩy bổ sung: "Phải, Chung Uyển còn nói, đưa bạc cho một người chính là khinh thường người đó. Nghe y nói thế, hạ quan... có tâm cũng không có gan, chỉ có thể đem hết bạc đưa qua Kiềm An Vương phủ."


Úc Xá: "..."


Được rồi, Úc Xá cũng sớm đoán được, dù Chung Uyển có lưu lạc đến cái nơi khỉ ho cò gáy như Kiềm An cũng sẽ không chịu thiệt.


Úc Xá bị chọc tức tới cáu kỉnh, muốn tìm cách khác trút giận lên bọn họ cũng không được, xua xua tay đuổi hai tên tiểu quan cút đi.


Lúc ấy Úc Xá vẫn còn chưa đoán được, nửa canh giờ sau, Chung Uyển lại quay qua ăn vạ hắn.


Từ lúc thượng triều, Úc Xá đã phải bắt đầu nghĩ cách chu toàn cho Chung Uyển, lao tâm lao lực, cuối cùng lại còn phải phái người hồi phủ của mình lấy bạc.


Hơn ba ngàn lượng bạc mà thôi, Úc tiểu Vương gia sống trong nhung lụa từ nhỏ cũng không để vào mắt, nhưng hắn nuốt không trôi khẩu khí này!


Dựa vào cái gì?!


Cố tình Phùng quản gia và gia tướng truyền tin còn thập phần không hiểu chuyện, cái gì cũng hỏi, không chịu để hắn yên!


Sau khi gia tướng đem ngân phiếu tới, vô tư quật cường hỏi: "Phùng quản gia hỏi thuộc hạ, thế tử đây là tiêu bạc vào đâu, để lão còn ghi vào trướng mục. Thuộc hạ nói với quản gia là bạc chuộc phạm quan, quản gia lại hỏi, vì sao thế tử thân là Đại Lý Tự Khanh, phán xong án tử còn phải vì phạm quan mà giao nộp tang bạc, thuộc hạ lại nói..."


Úc Xá thanh âm lạnh băng: "Câm miệng."


Gia tướng vô tội ngậm miệng.


Một bên bả vai Chung Uyển hơi hơi run rẩy, gắt gao chịu đựng.


Giọng điệu của Úc Xá đều thay đổi, hắn mơ hồ nói, "Giấy nợ... Viết cho ta giấy nợ! Phải viết."


Chung Uyển vậy mà lại hiểu chuyện, không còn dám chống chế, tiến lên hai bước, lập tức lấy bút mực của Úc Xá, nghiêm túc viết một tờ giấy nợ, còn ấn dấu tay đầy đủ.


Úc Xá cầm giấy nợ được viết sạch đẹp trên tay, trong lòng thoáng có cái an ủi.


Úc Xá xoa xoa cổ nhức mỏi, cảm thấy chuyện hôm nay quá sức vô lý, hắn nhíu mày thấp giọng nói: "Hồi phủ."


Úc Xá đứng dậy đi ra ngoài, Chung Uyển nhắm mắt đi theo sau hắn.


Úc Xá ra khỏi Đại Lý Tự, Chung Uyển giao nộp tang bạc đầy đủ, án xử minh bạch xong cũng ra khỏi Đại Lý Tự.


Úc Xá lên xe ngựa của mình, Chung Uyển cũng vội bò lên theo.


"Ngươi đi lên làm cái gì?!" Úc Xá thật sự nhịn không được, cả giận nói, "Ta còn phải tiễn ngươi về tận Kiềm An Vương phủ? Ngươi không cần khinh người quá đáng như thế?!"


Chung Uyển ngây người một chút, nhỏ giọng nói: "Ta đi theo ngươi về phủ ngươi."


Úc Xá ngẩn ra: "Ngươi đi về phủ ta làm cái gì?"


Chung Uyển cắn môi, "Ta... ta vừa mới thiếu bạc của ngươi."


Úc Xá mờ mịt: "Là có ý gì? Bây giờ thiếu nợ còn phải tới nhà chủ nợ cọ ăn cọ uống?"


Chung Uyển thừa dịp Úc Xá bị chọc tức tới thần chí không rõ, lung tung nói: "Bán mình táng phụ, không phải nhận bạc xong thì phải đi theo chủ nợ sao?"


Úc Xá chưa thấy ai bán mình táng phụ bao giờ, ngập ngừng một chút, lại bị Chung Uyển thừa cơ chui vào trong xe ngựa.


Chung Uyển cứ như thế mà lẻn vào biệt viện của Úc Vương phủ.


Vào biệt viện, Úc Xá tự mình đi nghỉ ngơi, không cho Chung Uyển đi theo. Chung Uyển được Phùng quản gia hoan thiên hỉ địa nghênh đón vào nghỉ tại tiểu viện y từng ở trước kia.


Chung Uyển thậm chí còn không ra ngoài, xin Phùng quản gia nể tình, nhờ lão truyền tin tới Kiềm An Vương phủ giúp y.


Phùng quản gia tất nhiên chấp thuận.


Chung Uyển lấy lại bình tĩnh, viết một phong thư cho Tuyên Từ Tâm, không nói tường tận cho nàng, chỉ nói cho nàng là không sao nữa, hiện đang lưu lại phủ của một cố nhân, rảnh rỗi liền trở về.


Chung Uyển lại nhét một tờ giấy khác vào trong phong thư, mặt trên là tin y muốn gửi cho Lâm Tư.


Tuy rằng y chắc chắn Thang Minh tám phần đã chạy trốn, nhưng vẫn muốn truy xét. Chung Uyển không phải đều sẽ truy cùng đuổi tận với bất cứ ai, nhưng nước cờ Thang Minh hạ lần này chính là tử thủ, sơ sẩy một chút thì y không những bị mất mạng, mà Tuyên Thụy cũng trốn không thoát. Bây giờ không có việc gì cũng là nhờ Úc Xá gánh tội hết cho y, lão già Thang Minh này vẫn là rất đáng chết.


Chung Uyển không nói ra tên, nhưng Lâm Tư chắc chắn có thể biết rõ y đang muốn nói tới ai, Chung Uyển bảo Lâm Tư không cần nương tay, xử lý càng dứt khoát càng tốt.


Sau khi Chung Uyển đưa tin rồi thì nằm trên giường, cười tự giễu.


Nói nghe hay lắm, gì mà là thân sư huynh của mình.


Đã qua ngần ấy năm, cũng không còn là lần đầu cảm nhận nỗi thất vọng đau khổ, Chung Uyển suy nghĩ thoáng, chỉ cần Ninh Vương và Ninh Vương phi khỏe mạnh thì có ăn bao nhiêu khổ cũng đều có thể nuốt hết xuống bụng. Nhưng cứ nghĩ đến đây chính là người Sử lão thái phó để lại cho mình, đáy lòng Chung Uyển không khỏi vẫn có chút buồn bã.


Hại y, là thân tín mà Sử Kim để lại cho y, cứu y, lại là...


Phùng quản gia sung sướng cầm y phục đã giặt sạch đưa cho Chung Uyển, y vội đứng dậy: "Thế tử đâu?"


"Nghỉ ngơi rồi." Phùng quản gia vui vẻ ra mặt, "Chung thiếu gia thật đúng là phúc tinh, chỉ cần có ngài bên cạnh thì thế tử lập tức thay đổi, vừa rồi còn phân phó ta là sau này mỗi khi có triều hội thì đều phải gọi hắn, cái nào hắn cũng phải đúng giờ mà đi."


Ý cười trên mặt Chung Uyển lập tức cứng lại.


Quả nhiên, Sùng An Đế sẽ không vô cớ thi ân cho ai.


Mình dễ dàng thoát được, không phải là dựa vào ba ngàn lượng bạc kia, mà là vì Úc Xá đã thỏa hiệp với Sùng An Đế.


Phùng quản gia thấy sắc mặt Chung Uyển không đúng, hỏi: "Làm sao vậy? Đây không phải là chuyện tốt sao?"


Chung Uyển gật gật đầu, "Là... Là chuyện tốt."


Chung Uyển nhẹ giọng nói: "Ta có thể đi gặp thế tử sao?"


Phùng quản gia cười gượng: "Đợi đến tối rồi đi? Không gạt gì ngươi... Khi nãy sắc mặt thế tử không tốt cho lắm."


Phùng quản gia nhẹ giọng nói: "Thế tử đã bắt đầu đau đầu, lúc này có nói cái gì với hắn, hắn cũng không nhớ được."


Chung Uyển nhíu mày: "Đau đầu?"


"Bệnh cũ." Phùng quản gia thở dài, "Lúc đầu đã có tật xấu này, đôi lúc buồn vui quá độ, lòng hắn lại loạn lên. Thái y chẩn bệnh cũng nói hắn không được tốt, sau này ăn cái dược hại người kia rồi thì càng có chút nghiêm trọng... Mỗi lần phát tác thì lại bị đau đầu, đôi khi còn giống như là nghe không rõ người khác đang nói cái gì, mấy lúc như thế thì sẽ lại muốn phát tiết. Thế tử cũng biết mấy lúc đầu óc hỗn loạn thì sẽ giận chó đánh mèo người khác, nên mỗi khi bị thì đều sẽ đi nằm nghỉ, chờ trong lòng yên tĩnh lại."


Trong lòng Chung Uyển căng thẳng, thấp giọng nói: "Thái y cũng không có cách chữa?"


"Không có cách nào chữa khỏi, uống dược cũng vô dụng. Thái y từng nói, muốn chữa tật xấu này chỉ có thể làm nỗi lòng thanh thản, quanh năm suốt tháng nghỉ ngơi thì mới tốt được." Phùng quản gia cười khổ, "Vậy còn không phải là không chữa được sao? Tình cảnh thế tử như vậy... làm sao có thể khiến lòng mình thanh thản dài lâu?"


"Vậy thì phải làm hắn trở nên si ngốc sao?" Chung Uyển hít sâu một hơi, "Ta đi gặp hắn."


"Đừng!" Phùng quản gia vội vàng ngăn đón, "Vất vả lắm mới tới đây được, thiếu gia ngươi lại còn muốn cãi một trận với hắn sao? Đợi chút đi, ta nói thật. Hôm nay có vẻ không nghiêm trọng, chờ thế tử nghỉ một chút, đến buổi tối thì tốt rồi."


Chung Uyển đứng dậy: "Ta không cãi với hắn."


"Ai dám cãi với thế tử, nhưng lúc hắn thành như vậy thì cái gì hắn cũng dám nói! Mấy chuyện giết tâm người khác hắn cũng nói ra. Mấy ngày trước, hắn còn cãi nhau với trưởng công chúa. Trưởng công chúa nuông chiều thế tử còn chưa đủ sao? Vậy mà nàng còn nhịn không được phải tát thế tử một cái." Phùng quản gia sợ Chung Uyển bị biểu tình dữ tợn của Úc Xá khi nổi giận làm cho bỏ chạy, vội khuyên không ngừng, "Nghe ta, chờ hai canh giờ..."


Chung Uyển nhẹ nhàng đẩy Phùng quản gia qua một bên: "Yên tâm, hắn nói cái gì ta đều sẽ không đi."


Lúc Chung Uyển vào phòng của Úc Xá thì đã thấy Úc Xá nhắm mắt nằm ở trên giường, một tay cầm thoại bản đặt bên cạnh, một tay che mặt.


Chung Uyển nhẹ nhàng đến gần, Úc Xá đột nhiên mở mắt ra, sau khi thấy là Chung Uyển tới, lại nhắm mắt, xoay người đưa lưng về phía y.


Chung Uyển đến gần, ngồi ở một bên trên giường, đột nhiên nói: "Thế tử, số bạc kia..."


Úc Xá không quan tâm tới Chung Uyển.


Qua một hồi lâu, Úc Xá nói: "Ngươi ở Kiềm An Vương phủ, chẳng lẽ không có lương bổng hàng tháng sao? Tích cóp, tích cóp đủ rồi trả lại cho ta."


Chung Uyển ngừng một chút, "Thật đúng là không có, ta vốn cũng không có bạc chi cho mình, lúc cần dùng thì đều ghi vào trướng mục của phủ."


Úc Xá cười lạnh: "Vậy ngươi sống cũng quá tốt đi, tùy tiện một tên hạ nhân cũng giàu có hơn ngươi."


Chung Uyển bị oán trách một câu cũng không có cảm giác gì, im lặng một lát rồi lại tiếp tục nói: "Số bạc kia..."


Úc Xá nghĩ đến Chung Uyển mấy năm nay sống khổ cực lại bắt đầu tức giận, tâm thần không yên, nhíu mày thấp giọng nói: "Đi ra ngoài."


Chung Uyển giống như không nghe thấy, nhẹ giọng nói: "Nếu không, chúng ta thương lượng một chút?"


Úc Xá sửng sốt: "Thương lượng cái gì?"


Vành tai Chung Uyển đỏ lên, "Dùng cách khác để trả, tỷ như... hôn một lần, thì trả được một chút bạc, thế nào?"


Úc Xá không biết có phải đã bị da mặt dày của Chung Uyển làm cho kinh trứ hay không, hơn nửa ngày không nói được câu nào.


Một hồi lâu, Úc Xá mở hai mắt đỏ bừng, thanh âm cao vút, "Một lần tính bao nhiêu bạc?"


Chung Uyển giơ hai ngón tay.


Úc Xá cười lạnh, "Hai trăm lượng?"


Chung Uyển nhỏ giọng, "Hai văn tiền."


Úc Xá: "..."


Đây là muốn hôn đến kiếp sau sao?


Chung Uyển ngồi sát lên một chút, cúi thấp xuống, "Sợ là sẽ không trả hết kịp, không thì chúng ta... tận dụng thời cơ một chút?"


Chung Uyển muốn hôn Úc Xá, nhưng Úc Xá lại hơi hơi nghiêng đầu trốn đi.


Chung Uyển có chút xấu hổ.


Úc Xá do dự một lát, "Ngươi nếu dám mở miệng, ta sẽ tính ngươi ba văn tiền."


Chung Uyển không nghe rõ, "Cái gì ba văn tiền? Không phải... Ư..."


Chung Uyển bị Úc Xá kéo qua, ngã ngồi trong lòng ngực hắn. Úc Xá hôn lên, tách ra môi răng của y, thu một cái thật dài ba văn tiền nợ.


Lời Editor:


Một lượng bạc = 10 tiền. 3420 bạc = 34 200 tiền = 17 100 cái hôn (2 tiền/1 hôn)


Giả sử một ngày hôn một lần, 17 100 cái hôn = 47 năm


Không tới mức hôn tới kiếp sau đâu...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK