---
Phùng quản gia nào dám để Úc Xá tự mình động thủ làm những việc này, vội vàng muốn tiến lên hầu hạ, nhưng Úc Xá bướng bỉnh nói: "Lui xuống."
Phùng quản gia thật sự không hiểu nổi, sao mình không xứng nhìn máu của Chung Uyển cơ chứ?!
Không phải tối hôm qua Chung Uyển đầu rơi máu chảy, mình cũng đã thấy hết rồi à?
Thế nhưng Úc Xá quá ngoan cố, lão cũng chỉ có thể lo lắng sốt ruột lui xuống.
Úc Xá sắp xếp suy nghĩ một chút, thoáng cảm thấy may mắn. Ít ra vẫn là Chung Uyển,không phải người khác.
Úc Xá đợi Phùng quản gia đi ra rồi thì lập tức xoay người, lung tung tháo chăn giường ra. Hắn không quen làm mấy chuyện này, còn không cẩn thận làm chăn rách một lỗ to bằng miệng chén.
Vất vả lắm mới tháo ra được, Úc Xá cuộn lại lung tung đem ném xuống dưới giường, sau đó lại cầm lấy kiện áo trong kia.
Trên áo trong, cũng dính một chút máu.
Úc Xá vốn cũng muốn ném áo xuống giường, nhưng lại cảm thấy đồ vật tư mật như vậy mà sai tôi tớ tới tẩy sạch thì có vẻ không ổn lắm. Úc Xá suy nghĩ một lát, đem áo trong nhúng vào chậu nước rửa mặt được chuẩn bị cho hắn.
Không tiện để cho người ngoài thấy, cũng không thể để Chung Uyển đụng vào, vậy chỉ còn mình làm thôi.
Úc Xá không kịp rửa mặt chải đầu, cứ đầu tóc xỏa tung mà đứng trước chậu nước, vén tay áo lên, chậm rãi chà rửa áo trong.
Thân là thế gia công tử, lần đầu làm loại sự tình này cũng không khỏi có chút vụng về. Cũng may Úc Xá đủ kiên nhẫn, cũng đủ nghiêm túc.
Sợ tẩy không sạch, Úc Xá còn lấy chút bồ kết dùng để rửa mặt mà chà trên vết máu, nhẹ nhàng xoa tẩy.
Bây giờ Úc Xá đang vô cùng kinh hoảng, nhưng vẫn không khống chế được mà nghĩ, phu thê thông thường có phải cũng giống như vậy, giúp nương tử tẩy sạch y phục riêng không?
Úc Xá nắm chặt áo trong, nhắm mắt nghĩ lại...
Thật sự là nhớ không nổi gì hết.
Hắn chỉ nhớ rõ đêm qua mình vẫn luôn cố gắng sửa lại tượng đất nhưng không thể nào sửa được, căn bản không có ấn tượng là Chung Uyển đã trở về.
Lần đầu của mình và Chung Uyển cứ như vậy trôi qua không chút minh bạch.
Lại còn hấp tấp khiến y đổ máu.
Úc Xá căn bản không dám nghĩ làm sao có thể tạo ra vết máu ghê người trên cái chăn hắn vừa tháo kia.
Tuy Úc Xá chưa từng thân mật với ai, nhưng hắn đọc nhiều sách, đối với mấy chuyện nam tử chi gian, vẫn là có chút hiểu biết.
Có thoại bản ghi lần đầu tiên sẽ không có gì khổ sở.
Nhưng có thoại bản ghi Chung Uyển máu chảy thành sông.
Thậm chí, trong khi động phòng còn huyết lưu phiêu xử, thi sơn huyết hải*.
*Huyết lưu phiêu xử: máu nhiều tới mức chày nổi trên đó. Thi sơn huyết hải: xác chết chất chồng như núi trên biển máu.
Úc Xá vẫn luôn cho rằng đó chỉ là thoại bản thổi phồng, lại cảm thấy làm sao con người có thể làm ra chuyện như vậy. Chỉ cần mình đủ ôn nhu thì sẽ không đến mức thật sự làm đau Chung Uyển. Vậy mà trăm triệu không nghĩ tới, chuyện hắn lo lắng nhất lại thật sự xảy ra.
Lại còn là lúc mình không tỉnh táo mà phát sinh.
Ngay tại căn phòng này, ngay tại đêm qua, Chung Uyển máu chảy thành sông, bị mình đè dưới thân, muốn trốn cũng trốn không thoát.
Vậy mà mình còn mặc kệ y.
Từ đầu tới cuối chăn toàn là vết máu, Úc Xá không dám tưởng tượng... sau khi mình ngủ say rồi thì Chung Uyển phải bị vũng máu này dày vò trong bao lâu.
Nếu không phải vì y không còn sức lực để chạy đi, thì làm gì mà Chung Uyển phải đợi tới sáng sớm mới đi tìm thái y như vậy?
Úc Xá vất vả khổ cực mới giặt rửa sạch sẽ xong kiện áo trong, treo kiện áo còn đầy bọt lên, lung tung chải vuốt một chút, ra khỏi phòng ngủ.
Bọn hạ nhân trong phủ hôm qua cũng nghe được ý chỉ, ánh mắt nhìn Úc Xá vừa kính vừa sợ, đều chỉ dám hành lễ, không dám nhiều lời.
Thần trí Úc Xá lại vô cùng hoảng hốt, không để ý tới cái gì khác, lập tức đi đến viện của Chung Uyển, nhưng lại dừng chân ngay cửa.
Càng gần càng sợ.*
*Cận hương tình khiếp: lấy từ bài thơ Độ Hán Giang, "Cận hương tình cánh khiếp", "Càng tới gần quê lòng càng kinh hãi". Ý là Úc Xá bây giờ sợ phải thấy sự thật.
Tiểu nha đầu trong phủ từ viện của Chung Uyển đi ra, Úc Xá gọi nàng lại, cau mày, "Chung thiếu gia... sao rồi?"
Tiểu nha đầu sợ hãi rụt rè, thấp giọng nói, "Vẫn còn sốt cao, cũng ăn không nổi thứ gì. Thái y sợ làm tổn thương tràng vị* của thiếu gia nên không cho thiếu gia uống dược, đang thi châm."
*Tràng vị: dạ dày.
Úc Xá chần chừ, lại hỏi, "Y... có nói gì không?"
Tiểu nha đầu lắc đầu, "Chưa nói gì hết, à không, có nói, y phân phó chúng ta lại nhìn, nếu thế tử tỉnh rồi thì chúng ta phải nói với thế tử là đêm qua y đã trở về."
Úc Xá thoáng thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Y nói như vậy, hẳn là không quá tức giận mình.
Nghĩ vậy, trong lòng Úc Xá càng chua xót hơn.
Xua xua tay bảo tiểu nha đầu lui xuống, Úc Xá đang muốn đi vào viện của Chung Uyển thì lại có một gia tướng từ bên ngoài đuổi vào đây.
Úc Xá mất kiên nhẫn, "Lại làm sao vậy?"
Gia tướng nhận ra Úc Xá đây là đang muốn đi gặp Chung Uyển, tự biết mình rất chướng mắt, ngượng ngùng nói: "Trong cung có người tới, truyền thế tử vào cung."
Úc Xá nói: "Nói ta bị bệnh, không đi được."
"Còn nữa, còn nữa." Gia tướng vội ngăn đón, "Phủ công chúa cũng có người tới, tất nhiên như thường lệ đều bị Phùng quản gia ngăn lại đuổi về, bất quá... người chúng ta cũng có việc muốn nói với thế tử."
Úc Xá đưa mắt nhìn lướt vào trong viện một chút, bất đắc dĩ xoay người đi ra cùng gia tướng.
"Đúng như thế tử đã sở liệu, hôm qua Hoàng Thượng truyền ngũ điện hạ vào, nổi trận lôi đình."
Úc Xá thất thần, bực bội, "Nói cái gì hữu dụng thôi!"
Mật thám khom người, "Vâng, hôm qua Hoàng Thượng truyền ngũ điện hạ, ban đầu đã không nhắc... không nhắc tới chuyện cung nhân kia, chỉ hỏi ngũ điện hạ vì sao lại liên tục gây khó dễ thế tử, có phải đã nghe ai nói gì không."
"Ngũ điện hạ còn coi như nhạy bén, không nhắc tới Úc vương nửa câu, cự tuyệt không thừa nhận chuyện hại thế tử, Hoàng Thượng không tin... theo thuộc hạ suy đoán, Hoàng Thượng cũng không tin Ngũ điện hạ có bản lĩnh tìm được người xưa trong cung của Chung phi, mập mờ truy vấn một hồi, ép hỏi Ngũ điện hạ có phải là Úc vương lừa gạt hắn cái gì không, nhưng vô luận Hoàng Thượng có hỏi có trách thế nào, Ngũ điện hạ cũng không nói ra."
"Hoàng Thượng gạt Ngũ điện hạ một câu, nói người xưa trong cung đã bị bắt rồi."
Mật thám nhìn Úc Xá đầy bội phục, "Chiêu này của thế tử rất tinh diệu, Ngũ điện hạ thật sự không hiểu lòng người, cho nên đối đáp không được. Vậy là Hoàng Thượng tin ngay là chuyện trong cung đều do Ngũ điện hạ an bài, còn chuyện ngoài cung đều qua tay Úc Vương."
Úc Xá cúi đầu, thấp giọng nói, "Không phải chủ ý của ta, kỳ thật là của Chung... thôi, còn gì nữa?"
"Hoàng Thượng lửa giận công tâm, nhưng vẫn chưa hỏi trách cứ Úc vương. Tuy vậy đã có ý muốn mạng ngài ấy... Trong lòng Hoàng Thượng đã có chủ ý, cho nên cũng không cần hỏi nhiều."
"Thuộc hạ nhớ rõ lời thế tử căn dặn, hôm qua sau khi chờ thế tử ra cung, một canh giờ sau mới đi truyền lời tới phủ công chúa, nói thế tử chọc giận long nhan, cầu công chúa tương trợ cầu tình với Hoàng Thượng. An Quốc trưởng công chúa nghe xong lời này thì không chần chờ một khắc, lập tức tiến cung, canh cũng thật đúng lúc, tới vào lúc Hoàng Thượng còn đang chất vấn Ngũ điện hạ."
Úc Xá nhẹ giọng nói: "Hoàng Thượng không gặp nàng?"
Mật thám gật đầu, mắt sáng lên: "Không gặp, nhưng sau khi nghe có người truyền là công chúa cầu kiến, Hoàng Thượng giận tới mức đẩy hết đồ trên án thư xuống mặt đất."
Úc Xá cười nhạo, "Hoàng Thượng cho rằng công chúa vừa nhận được tin tức, nên tới cầu tình cho Úc vương."
"Vâng." Mật thám nói, "Nghe lão công công nói, Hoàng Thượng tức tới mức thở dốc, còn nói... còn nói một câu nữ nhi xuất giá bênh vực người ngoài."
Khóe miệng Úc Xá hơi hơi cong lên.
Mật thám không yên tâm nói: "Thuộc hạ vẫn còn lo lắng một chút chuyện. Tuy trưởng công chúa không gặp Hoàng Thượng, nhưng sau khi hồi phủ nghe tin thì tất nhiên sẽ biết là bị thế tử tính kế, vậy... sau này chúng ta phải làm thế nào để trưởng công chúa tương trợ chúng ta?"
"Từ đầu đến cuối..." Úc Xá thấp giọng nói, "Ta đã không quá trông cậy vào nàng, còn sợ cái gì?"
Mật thám khó hiểu, Úc Xá nhàn nhạt nói: "Hẳn trong lòng nàng cũng tự rõ ràng là ta sẽ không lừa nàng. Những thứ ta hứa hẹn với nàng, ta đều sẽ làm, nhưng làm thế nào, nhờ nàng tương trợ thế nào, thì đều phải theo quy củ của ta."
Úc Xá tin tưởng An Quốc trưởng công chúa là thật lòng muốn giúp hắn, nhưng tình mẫu tử đã sớm đoạn tuyệt nhiều năm, Úc Xá thật sự không dám tín nhiệm nàng thêm lần nào nữa.
"Ta bây giờ mệnh huyền nhất tuyến*, chỉ có thể để bọn họ nghi kỵ lẫn nhau thì mới có thể có cơ hội." Úc Xá nói, "Trải qua chuyện này, Hoàng Thượng tất nhiên sẽ càng nghi ngờ công chúa, Úc vương cũng sẽ hoài nghi công chúa là đang giả vờ, công chúa sẽ trách ta, hận ta, nhưng cũng chỉ vậy... nàng mới có thể càng nể trọng ta, không trông cậy được vào người khác."
*Mệnh huyền nhất tuyến: Ngàn cân treo sợi tóc, tình huống nguy hiểm.
Mật thám minh bạch, gật đầu, "Cũng đúng, tuy công chúa đã được thế tử nhiều lần hứa hẹn, nhưng ai biết được liệu nàng có quay đầu phản bội lại chúng ta hay không, vẫn nên sớm chặt đứt ý niệm quy phục hai bên của công chúa."
Úc Xá nói: "Tuyên Quỳnh đâu?"
"Đã bị giam lỏng." Mật thám vội nói, "Theo thế tử phân phó, nhóm công công vẫn luôn cầu tình cho hắn, làm Hoàng Thượng nhớ tới tình phụ tử, không thật sự đưa Ngũ điện hạ bắt nhốt ở Tông Nhân Phủ, bằng không nước cờ tiếp theo chúng ta cũng đi không được."
Mật thám thuận thế vỗ mông ngựa với Úc Xá, "Thế tử suy xét thật chu đáo."
Úc Xá cười lạnh, không nói nữa.
Sùng An Đế sẽ không bởi vì mấy câu của lão thái giám mà ôn nhu với Tuyên Quỳnh. Hoàng Đế không trách cứ nặng nề Tuyên Quỳnh, bất quá cũng chỉ là muốn giữ hắn lại để khống chế mình thôi.
"Tạm thời không cần làm gì nữa." Úc Xá nói, "Nên làm đều đã làm xong, vạn sự đều là tốt quá hóa dở, trước hết cứ đứng xem bọn họ nội đấu với nhau. Các ngươi truyền ra lời đồn là ta bị bệnh, không xuống giường được, để cho bọn họ loạn một phen đi."
Mật thám đáp ứng xong, đi ngay.
Vất vả lắm mới đuổi được mật thám đi, Úc Xá còn chưa kịp uống một ngụm trà đã đứng dậy đi vào viện của Chung Uyển.
Chung Uyển ở trong phòng, bên ngoài có treo một cái dược oa* nho nhỏ đang nấu dược, trong phòng không có một bóng người, thái y thi châm đã đi rồi.
*Dược oa: nồi nấu thuốc.
Úc Xá đi qua bình phong vào nội thất, phòng ngủ, nửa thân trên của Chung Uyển không mặc gì, nằm úp sấp trên giường, phía sau lưng còn ghim tới hơn mười cái ngân châm.
Úc Xá hơi hơi cúi đầu nhìn thoáng qua... Chung Uyển ngủ rồi.
Úc Xá cố gắng đi khẽ lại, tới trước giường Chung Uyển rồi ngồi xuống.
Trên đầu Chung Uyển quấn một dải lụa trắng, Úc Xá suy nghĩ một chút thì lập tức hiểu ngay... Hôm qua y mới vừa biết hết nội tình, chắc là đang tự mình để tang cho người nhà.
Úc Xá nhìn từ trên xuống dưới, trên tấm lưng thon chắc trắng nõn của Chung Uyển cũng không có vết thương nào, nửa gương mặt lộ ra cùng cần cổ của y cũng sạch sẽ, không có chỗ nào thương tổn.
Không cần mơ mộng hão huyền nữa, tất nhiên là y phải bị thương ở hạ thân...
Úc Xá lại bắt đầu buồn lo vô cớ, tuy Chung Uyển ngày thường nhìn rất đỉnh đạc, nhưng y thật sự sẽ mở miệng nói với thái y là mình bị thương ở chỗ đó sao?
Thái y có xem qua cho y chưa?
Có thoa dược chưa?
Úc Xá để ý bên mép giường có một lọ dược, hắn cầm lên để ngay tầm mắt... trên bình sứ có dán tờ giấy ghi là Kim Sang dược.
*Kim Sang Dược: thuốc để thoa vết thương do đao kiếm gây ra.
Úc Xá nhíu mày, loại dược trị ngoại thương này... hóa ra là có thể dùng ở bất cứ chỗ nào sao?
Thái y này có trị được vết thương chỗ đó hay không đây?
Hay là Chung Uyển ngượng ngùng, nên đã tùy tiện lừa gạt thái y rồi?
Nhớ lại vết máu loang lổ kia, Úc Xá không khỏi cảm thấy bất an.
Úc Xá nhìn vòng eo gầy mảnh trần trụi của Chung Uyển, do dự mãi, buông bình dược xuống.
Úc Xá chậm rãi xốc chăn trên eo của Chung Uyển lên, ngón tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên đai lưng lỏng lẻo của Chung Uyển, chần chờ một lát mới nhẹ nhàng xả đai lưng của y xuống.
Úc Xá nắm lấy tiết khố của Chung Uyển, kéo xuống mấy tấc...
"Tử Hựu..."
Không biết Chung Uyển đã tỉnh lại tự lúc nào, còn đỏ hết cả mặt mà giữ chặt lưng khố của mình, gian nan nói, "Ta còn bệnh... ngươi muốn làm gì?"
Vành tai Úc Xá dần dần đỏ, nhưng vẫn không buông tay ra. Hắn nhịn một lát, trong giọng nói còn mang theo vài phần thẹn thùng, thì thầm, "Ta muốn... nhìn thử."
Chung Uyển: "..."
Chung Uyển hoài nghi bản thân, mình hoàn toàn bị sốt tới mơ hồ rồi sao?