---
Từ hôm đó, Úc Xá không đi qua phủ Tam hoàng tử nữa, cũng không ra khỏi cửa biệt viện Úc Vương phủ.
Không biết có phải là do Chung Uyển đa tâm hay không, trong khoảng thời gian ngắn, hình như trong Kiềm An Vương phủ cũng bớt đi vài ánh mắt theo dõi.
Chung Uyển cảm giác cứ như có vài thứ vô hình bất chợt biến mất.
Bớt đi phiền toái, nhưng cũng lại vắng vẻ.
Úc tiểu Vương gia cứ như đột nhiên thay đổi tính tình, nhiều ngày liên tục không ra phủ, không gây chuyện, yên ổn mà sống như trước kia.
Vì vậy mà Chung Uyển lại càng cảm thấy bất an.
Chung Uyển sai người đi truyền tin cho Lâm Tư, nhưng lại tựa trâu đất xuống biển. Chung Uyển sốt ruột, lại trực tiếp sai người nói với Lâm Tư là y sẽ không bảo hắn hồi Kiềm An nữa. Ngày hôm sau, Lâm Tư mới xấu hổ tới.
"Ngươi không muốn trở về thì thôi." Chung Uyển nhìn bộ dáng lo sợ bất an của Lâm Tư, dở khóc dở cười, "Ta còn có thể bức ngươi sao?"
Lâm Tư nhìn Chung Uyển, nghiêm túc khoa tay múa chân: Nếu ngươi bức ta thật thì ta sẽ trở về.
"Ta không rảnh rỗi như vậy." Chung Uyển kêu Lâm Tư ngồi xuống, đột nhiên nói, "Ngươi không muốn đi Kiềm An là bởi vì Tuyên Cảnh sao?"
Lâm Tư suýt nữa đứng lên bỏ chạy.
Chung Uyển thầm nghĩ, quả nhiên.
Năm ấy, Chung Uyển cùng Lâm Tư chạy ra khỏi biệt viện Úc Vương phủ, vừa ra phủ thì lập tức tách ra.
Tiểu Chung Uyển không dám chắc Úc Xá sẽ không tới bắt mình, hai người cùng đi gây ra quá nhiều động tĩnh, vừa dễ bị phát hiện, vừa khó ra khỏi thành. Chung Uyển cùng Lâm Tư giao ước sẽ gặp lại ở ngoại ô mấy ngày sau, nếu người kia chưa tới thì chờ ba ngày, đợi không được thì cứ đi trước.
Chung Uyển thuận lợi ra khỏi thành, đợi ba ngày, vẫn không thấy Lâm Tư ra khỏi thành.
Lòng Chung Uyển nóng như lửa đốt, sợ Lâm Tư bị Úc Xá bắt trở về, càng sợ Lâm Tư bị người khác bắt được.
Chung Uyển thấp giọng nói: "Lúc ấy, ta..."
Lâm Tư vội dùng thủ ngữ: Không trách chủ tử, ngươi rất tốt, chờ ta ba ngày. Là do ta vô dụng, không trốn ra ngoài được.
Chung Uyển cười khẽ, không nói nữa. Y lúc ấy lo lắng cho Lâm Tư, vậy nên ở ngoài thành sinh sống, đợi tới một tháng.
Bất quá, lời này bây giờ có nói ra cũng không còn ý nghĩa.
Cuối cùng Chung Uyển vẫn đi mất, sau khi đến Kiềm An được nửa năm thì mới nhận được tin tức về Lâm Tư. Sau đó y biết hắn ngày đó không bị bắt về, mà là bị phủ Tứ hoàng tử Tuyên Cảnh bắt lại.
Lâm Tư từ đầu tới cuối vẫn không nói sau khi bị bắt đi thì hắn ăn bao nhiêu khổ, chỉ nói Chung Uyển biết là Tứ hoàng tử thật ra không phải người xấu, không đối xử khắc khe với hắn, ngược lại còn đãi ngộ hắn rất tốt.
Chung Uyển lúc đầu còn cho rằng Lâm Tư chỉ xem Tuyên Cảnh kia là bến đỗ tạm thời, nhưng coi bộ bây giờ, hắn đối với Lâm Tư còn có ơn tri ngộ muốn báo đáp.
Lâm Tư co quắp nhìn Chung Uyển, khoa tay múa chân: Ta lo cho ngươi.
Làm như Lâm Tư đang cảm thấy mình cực kì có lỗi với Chung Uyển, không giải thích bằng miệng được nên phải quơ tay múa chân liên tục, Chung Uyển hơi hơi hoa mắt, bật cười, "Ta còn chưa nói xong, ngươi cần gì gấp như vậy... Ngươi đã nói thế rồi, vậy thì nếu trong lòng ngươi thật sự áy náy, đáp ứng ta một chuyện này đi."
Lâm Tư vội gật đầu.
Chung Uyển nói: "Sau này, nếu Tuyên Cảnh có thể kế vị, ngươi thay ta nói tốt vài câu, thay ta bảo hộ một người."
Lâm Tư hỏi: Ai?
Chung Uyển nói: "Úc tiểu Vương gia."
Lâm Tư nghiêm túc suy nghĩ một chút, dùng thủ ngữ: Tứ hoàng tử tuy có tâm tranh ngôi, nhưng ta thấy hắn không làm nổi.
Chung Uyển một lời khó nói hết hỏi: Tuy lời ngươi nói là thật, nhưng ngươi dám nói với Tuyên Cảnh như vậy sao?"
Lâm Tư cười một cái, lắc lắc đầu.
"Chuyện sau này không ai đoán trước được." Chung Uyển cười nói, "Ngươi cứ đáp ứng ta trước để làm ta vui đi."
Lâm Tư suy nghĩ một chút, trịnh trọng gật đầu, lại bày mưu cho Chung Uyển một chút, nói: Ngươi muốn tước luôn tước vị của hắn ngay bây giờ, bình ổn Úc Vương phủ luôn hay không? Tứ điện hạ tất nhiên sẽ cực kì nguyện ý giúp cho ngươi! Sau đó lại đem Úc tiểu Vương gia nhốt lại, để hắn rơi vào nô tịch, hạ chút Nhuyễn Cốt Tán cho hắn, đưa giấy bán thân của hắn cho chủ tử ngươi.
"Thôi thôi." Chung Uyển đau hết răng, "Ngươi và Tuyên Cảnh hận hắn tới thế à?"
Lâm Tư khoa tay múa chân: Ta là còn tốt với hắn, chứ Tứ điện hạ quả thật là ngày ngày hận không thể thấy Úc tiểu Vương gia chết đi. Nếu sau này thực sự có một ngày như vậy, ngươi muốn lưu cho hắn một mạng cũng sợ sẽ phí không ít sức. Chủ nhân cũng biết là Úc tiểu Vương gia có thể là tư sinh tử của hoàng đế, nếu thật như vậy thì...
"Cho nên ta mới nói với ngươi là nhất định phải bảo hộ hắn thay ta, dù sao ngươi cũng đã đáp ứng ta rồi, nếu thực sự có một ngày như vậy, tuyệt đối không thể để Tuyên Cảnh giết hắn." Chung Uyển suy nghĩ một chút, không đành lòng nói, Bắt nhốt hay đẩy hắn xuống nô tịch đều không cần, Nhuyễn Cốt Tán trăm triệu lần không thể dùng, cứ đưa người đến cho ta là được."
Lâm Tư muốn cười nhưng không dám.
"Ta hôm nay tìm ngươi là có chính sự cần nói. Mật thám ta xếp vào phủ Tuyên Quỳnh nói với ta..." Chung Uyển chưa dứt câu, bỗng nói năng loạn xạ, "Úc Xá đến lúc đó chắc sẽ không đòi chết đòi sống đi?! Năm đó hắn sai nhiều gia tướng tới vậy nhìn chằm chằm ta, tại bây giờ ta không có người giúp sức, chứ không đã hạ hắn chút Mông Hãn dược..."
Lâm Tư cố gắng nhẫn nhịn, không cho khóe miệng nhếch lên.
Chung Uyển không hề phát hiện ra mình lại bắt đầu nói về Úc Xá, "Ngươi nói xem, mệnh hắn đúng là không tốt chút nào, đường lui duy nhất của hắn rốt cuộc lại nằm trong tay ta, đúng là thế sự khó liệu."
Lâm Tư khoa tay múa chân nói: Không chừng Úc tiểu Vương gia còn nguyện ý được như vậy.
Chung Uyển cười, "Nguyện ý cái gì? Nguyện ý để ta kim ốc tàng kiều hắn?"
Lâm Tư nhớ lại hai lần mình bị Úc Xá bắt giữ, thiếu chút nữa là bị đại hình, bỗng dưng lạnh cả sống lưng.
Để kim ốc tàng kiều được sát tinh này, quả thật không dễ dàng chút nào.
"Đừng nói chuyện của hắn nữa." Chung Uyển lắc đầu, "Có chính sự."
Lâm Tư làm tư thế chăm chú lắng nghe.
Trong lòng Chung Uyển đè ép mấy kí ức xưa cũ đầy lưu luyến kia xuống, nói, "Mật thám ta xếp vào ở chỗ Tuyên Quỳnh nói với ta, mấy ngày hôm trước, Úc Vương gia từng mật đàm với Úc Phi. Kể từ hôm đó, Úc Phi ngừng gây chuyện, không còn nháo lên cãi cọ đòi công đạo. Mấy ngày trước, Úc Xá không biết vì sao lại đi gỡ bánh xe ngựa của Tuyên Quỳnh. Tuyên Quỳnh giận điên lên, muốn liều mạng với Úc Xá, nhưng lại bị Úc Phi ngăn cản, còn bị nàng giận mắng cho một trận."
Chung Uyển nhíu mày: "Ta nhớ rõ Úc Phi nương nương vẫn luôn có tính thích chõ mũi vào chuyện người khác, trước nay đã như vậy. Làm sao có thể chỉ sau một lần "mật đàm" với Úc Vương gia đã đột nhiên an phận?"
Lâm Tư trầm tư một lát, nói: Chuyện này ta cũng không rõ lắm, nhưng gần đây ta có nghe được một vài chuyện khác có liên quan tới Úc tiểu Vương gia.
Chung Uyển cũng không nói chuyện nữa, đi đến trước án thư, cầm giấy bút lên.
Lâm Tư khoa tay múa chân: Ta không tới đây mấy ngày nay không phải vì muốn trốn chủ tử ngươi. Ta thật ra đang thay Tứ điện hạ tra xét một ít việc, chủ nhân còn nhớ rõ, hai năm trước, Ngũ hoàng tử tìm được tên khuân vác trông coi hoàng lăng?
Chung Uyển gật đầu, không chỉ thế, Tuyên Quỳnh còn tìm được kết luận mạch chứng của An Quốc trưởng công chúa ngày nàng mang thai.
Lâm Tư tiếp tục nói: Ngũ hoàng tử tiếp tục tra xét, lại tìm được một ít manh mối khác.
Lâm Tư khoa tay múa chân: Nữ nhân bí mật sinh hạ, rồi lại biến mất bí ẩn, có lẽ đã sớm được đưa đến hoàng lăng, có khi... còn sớm hơn cả An Quốc trưởng công chúa.
Chung Uyển nhíu mày, tức là tiên đế chưa băng hà thì nàng đã bị đưa đi?
Lâm Tư nói: Kỳ quái chính là, lúc đầu nữ nhân kia rất ngoan ngoãn, an ổn mà tránh mặt ở biệt trang. Nhưng khi An Quốc trưởng công chúa tới, nữ nhân kia vừa thấy An Quốc trưởng công chúa, không biết vì sao đột nhiên nổi điên, sống chết đòi giết thai nhi trong bụng.
Chung Uyển trong lòng dễ dàng đoán được, "Thai nhi" kia hơn nửa phần chính là Úc Xá.
Chung Uyển đề bút: Vì sao?
Lâm Tư lắc đầu: Không biết, chỉ biết là nữ nhân kia vì muốn giết đứa nhỏ này mà từng ăn một chén hương tro... Ngoài dân gian có lời đồn đãi, ăn tro vào là có thể phá thai. Nhưng dù sao cũng chỉ là tin đồn, nàng uống dược vào rồi thì nôn hết hương tro ra. Thân thể nàng chịu không ít khổ, nhưng hài tử vẫn giữ được.
Chung Uyển hoảng sợ, viết: Nàng tự dày vò như vậy, trưởng công chúa đối đãi nàng như thế nào?
Lâm Tư trầm mặc một lát, dùng thủ ngữ: Trưởng công chúa ban đầu sai người ngày đêm canh chừng nàng, nhưng phàm đã muốn tìm chết rồi, có nhìn chằm chằm cũng không ngăn được. Nàng thừa lúc người đi vắng, cầm được gì là dùng thứ đó đập vào bụng mình. Có lần thiếu chút nữa đã giết luôn hài tử, trưởng công chúa mất kiên nhẫn, nên đã sai thái y...
Lâm Tư hít sâu một hơi, khoa tay múa chân: Phế bỏ hai chân của nàng đi.
Cả người Chung Uyển phát lạnh.
Chung Uyển cố gắng chịu đựng, viết: Sau đó thì sao?
Lâm Tư nói: Cụ thể phế thế nào thì không rõ lắm, nàng có thai, tất nhiên không thể thẳng tay đánh gãy hai chân nàng, có lẽ là châm kim lên. Nói chung là nàng rốt cuộc đứng dậy không nổi, cũng đi không được. Sau đó thì nàng triệt để phát điên, không ăn không uống, hạ nhân của nàng phải trói nàng lại, cánh tay lẫn ngón tay, chỗ nào cũng bị trói chặt, cứ như... một vật trang trí vậy.
Thanh âm Chung Uyển phát run: "Sau đó thì sao?"
Lâm Tư tiếp tục nói: Nàng luôn bị trói như vậy cho đến khi gần sinh hài tử. Lúc sinh tất nhiên là phải thả người ra, nghe nói sau khi sinh xong, mọi người nhất thời buông lỏng không canh chừng, suýt nữa để nàng quăng hài tử của mình ngã chết.
Chung Uyển nhắm mắt, một lát sau mới viết: Những việc này, Úc Xá có biết không?
Lâm Tư không đành lòng nhìn Chung Uyển, dùng thủ ngữ: Ta cảm thấy, cái gì Úc tiểu Vương gia cũng biết.
Ngực Chung Uyển hung hăng đau một trận, tê tâm phế liệt.
Cái gì Úc Xá cũng biết.
Khi tiểu Úc Xá đột nhiên biết mẫu thân dưỡng dục hắn từ nhỏ lại dùng thủ đoạn tàn nhẫn để ngược đãi thân mẫu thật sự của hắn, hắn đã phải chịu đựng những gì?
Lâm Tư không thể ở lâu, đành mặc kệ Chung Uyển đang chậm rãi tiếp thu, khoa tay múa chân nói: Còn có một chuyện rất kỳ lạ.
Chung Uyển hít vào một hơi, nói: "Ngươi nói đi."
Lâm Tư nói: Ban đầu, khi nữ nhân kia vẫn còn chưa bị phế chân, An Quốc trưởng công chúa có nói với nàng một câu mà ta không hiểu lắm. An Quốc trưởng công chúa nói: Lúc trước không ai cưỡng bách ngươi nửa phần, hài tử cũng là ngươi muốn lưu lại, sao bây giờ thấy ta thì lại hối hận?
Chung Uyển cố gắng không nghĩ đến Úc Xá nữa, y lặng lẽ nhấm nuốt những lời này một lát, viết: Tự nàng cam tâm tình nguyện mang thai hài tử, thậm chí còn chủ động trốn ở hoàng lăng, an tâm dưỡng thai. Từ đầu đến cuối, nàng không hề nghĩ An Quốc trưởng công chúa sẽ xuất hiện, ôm hài tử đi mất.
Trong lòng Chung Uyển khẽ động, lúc ấy, hẳn là hài tử An Quốc trưởng công chúa từng mang thai tất nhiên đã không còn nữa.
Nếu không, mấy tháng đó hẳn là bụng nàng đã phình to ra... Nữ tử thấy bụng của An Quốc trưởng công chúa vẫn nhỏ, đoán rằng hài tử của mình sẽ bị nàng lấy mất, bản thân cũng sẽ bị diệt khẩu. Nàng lúc đó mới biết mình đã rơi vào tình thế không thể cứu vãn, cho nên phát điên, có chết cũng muốn giết đi hài tử trong bụng.
Có thể là để tự bảo vệ mình, cũng có thể là để trả thù.
Chung Uyển thấp giọng nói: "An Quốc trưởng công chúa vì muốn nhận đứa nhỏ này làm nhi tử của mình nên mới tránh mặt mọi người, lưu lại hoàng lăng một thời gian dài. Nàng... giấu được Úc Vương gia sao?"
Lâm Tư dùng thủ ngữ: Đây là chuyện thứ hai ta muốn nói với chủ tử, lúc Ngũ hoàng tử tra được chuyện này còn vô tình phát hiện, mấy năm trước đây Úc tiểu Vương gia cũng từng tra qua chuyện này.
Con ngươi Chung Uyển chợt co rụt lại.
Lâm Tư khoa tay múa chân: Ta cũng phát hiện ra, nếu ta lần theo dấu vết mà Úc tiểu Vương gia điều tra trước kia, thì chuyện liền trở nên đơn giản hơn rất nhiều. Ta lại tra được một chuyện, còn chưa kịp bẩm báo với Tứ điện hạ.
Lâm Tư nói: Ngày đó, sau khi Úc tiểu Vương gia biết mình không phải là thân tử của An Quốc trưởng công chúa, tinh thần hắn sa sút hồi lâu. Hắn lo là Úc Vương gia vẫn luôn bị người lừa gạt chẳng hay biết gì, lo lắng Úc Vương gia mấy năm gần đây thương lầm người, lo lắng có người khác đang lừa gạt lấy đi Vương vị của Úc Vương gia, cho nên... hắn dùng kế, đem việc này tiết lộ cho một tâm phúc cạnh Úc Vương gia.
Chung Uyển cắn răng: "Sao hắn ngu ngốc tới vậy?! Nếu Úc Vương gia không biết, hắn nói xong thì còn lưu được mạng sao?!"
Lâm Tư nắm chặt ngón tay, thủ ngữ: Tâm phúc kia sau khi biết chuyện này thì như bị sét đánh ngang đầu, suốt đêm cầu kiến Úc Vương gia.
Thanh âm Chung Uyển phát run: "Úc Vương gia... nói thế nào?"
Lâm Tư nói: Tâm phúc vô cùng sốt ruột, cùng Vương gia phân tích lợi hại, nhưng Vương gia không để ý chút nào mà nói...
Trong mắt Lâm Tư hiện lên một mạt khói mù, khoa tay múa chân: Úc Vương gia nói, yên tâm, thế tử không có khả năng kế thừa tước vị, càng không thể làm Thái Tử.
Trong miệng Chung Uyển nổi lên một cổ rỉ sắt.
Trong lòng Úc Vương gia biết rõ mọi chuyện, nên đã sớm giúp Úc Xá tìm "Một nơi an ổn để đi".
Những người này, căn bản đều không tính để Úc Xá còn sống đến ngày kế thừa tước vị.
Thế mà lúc ấy, thiếu niên Úc Xá vẫn còn lo lắng cho vị phụ Vương hắn luôn kính trọng, lo cho phụ Vương bị người khác lừa gạt.
Có lẽ lúc đó, Úc Xá đang trốn ngoài cửa phòng Úc Vương gia chăng?
Úc Tử Hựu năm đó, mười lăm tuổi, khiêm tốn, ôn hòa, mỹ đức.
Khi hắn nghe được vị phụ Vương hắn vẫn luôn lo lắng, bất động thần sắc mà trấn an tâm phúc, nhẹ nhàng buông một câu vô tình quyết định sinh tử của hắn, trong đầu hắn nghĩ gì?
Cha không phải cha, nương không phải nương.
Chung Uyển nhắm mắt lại, ngực đau tới mức không nói nên lời.
Lâm Tư tiến lên nửa bước, đứng bên cạnh Chung Uyển viết: Chủ nhân, Úc tiểu Vương gia không còn dựa được vào cha nương hắn, ngươi vẫn còn muốn ở lại sao?
"Ở lại."
Chung Uyển lảo đảo đứng dậy, "Ngươi đi đi, ta... ta muốn đi một chuyến tới biệt viện Úc Vương phủ."