---
Hai người vừa chạm vào liền tách ra.
Chung Uyển nhất thời thất thần. Y bị Úc Xá tóm kéo lên nên không giữ được thăng bằng, theo bản năng đem tay ôm trên eo Úc Xá. Úc Xá chau mày, nắm lấy cổ tay Chung Uyển rồi vặn qua sau lưng y, đem y để ở trước bàn.
Trong mắt Úc Xá mang theo vài phần hỏa khí, tức giận nói: "Nhắm mắt lại."
Chung Uyển hoảng hốt, nói không ra lời. Úc Xá nói cái gì thì y làm cái đó, nghe vậy thì khép đôi mắt lại. Chung Uyển lo sợ, thầm nghĩ Úc Xá rốt cuộc có biết hôn người khác không vậy? Tư thế này, khí thế này... là đang muốn giết người, hay là thành lệ quỷ muốn nuốt người đi?
Chung Uyển nhắm hai mắt, chuẩn bị tốt tinh thần bị Úc Xá gặm cắn cho tới thịt nát xương tan, sau đó...
Sau đó, Chung Uyển cảm giác được Úc Xá lại hôn mình một lần nữa.
Ngoài sở liệu, động tác của Úc Xá vô cùng dịu dàng.
Úc Xá nhẹ nhàng chạm vào môi Chung Uyển, còn nhẹ hơn vài phần so với khi nãy.
Trong lòng Chung Uyển buông lỏng, môi vô thức tách ra, nháy mắt cảm giác được hơi thở của Úc Xá càng trở nên dồn dập.
Chung Uyển nhắm hai mắt, thầm nghĩ thôi xong đời, Úc Xá sợ là lại đang cảm thấy mình quá phóng đãng. Y vừa có ý ngậm môi lại, đột nhiên cảm giác có thứ gì chui vào...
Mặt Chung Uyển lập tức đỏ lên, người này...
Rõ ràng mới nãy còn cảnh cáo mình, bây giờ lại tự hắn... tự hắn...
Chung Uyển cái gì cũng không suy nghĩ nổi nữa.
Tuổi Úc tiểu vương gia còn trẻ, nhưng chắc là đọc đủ loại thoại bản phong phú, hẳn sẽ biết nhiều thứ hơn mình.
Eo Chung Uyển đều mềm nhũn.
Chung Uyển bị Úc Xá hôn đến thất thần, đầu lưỡi vô thức động đậy một chút, Úc Xá chau mày, tách môi ra.
Úc Xá nén ý giận, trừng mắt nhìn Chung Uyển một cái.
Chung Uyển cắn răng, tại sao hắn muốn làm gì thì làm, còn mình hơi động một chút lại không được?
Này là quy củ nhà ai!?
"Quy củ nhà ta." Úc Xá liếc mắt một cái nhìn thấu suy nghĩ của Chung Uyển, hắn phẫn nộ nhìn Chung Uyển, chần chờ một lát, thấp giọng lặp lại, "Ngươi... không được động đậy."
Chung Uyển còn chút thất thần, theo bản năng gật gật đầu.
Thôi thôi, kẻ điên này nói cái gì thì là cái đó đi.
Úc Xá nhíu mày, vẫn chưa buông Chung Uyển ra. Hắn kéo cổ tay phải Chung Uyển giơ lên, "Rốt cuộc tay ngươi bị làm sao?"
Chung Uyển thuận miệng nói: "Không cẩn thận bị cắt một đường nhỏ..."
Úc Xá căn bản không nghe, thẳng thừng tháo lỏng hết vải trắng đang quấn tay Chung Uyển.
Chung Uyển ăn đau, khẽ hít vào chút khí. Ngón tay Úc Xá dừng lại một lát, lại không tiếng động mà tháo hết vải trắng xuống.
Úc Xá lạnh lùng nhìn lòng bàn tay đầy đạo vết thương dữ tợn của Chung Uyển: "Không cẩn thận bị cắt phải?"
Chung Uyển cười gượng, "Lúc này rồi... Ngươi một mực truy vấn ta chuyện này làm cái gì?"
Úc Xá ngừng một chút, sắc mặt phai nhạt đi vài phần: "Không muốn nói thì thôi..."
Chung Uyển ngẩn ra, bản năng cảm thấy nếu không nói rõ ràng thì sợ Úc Xá sẽ đa tâm nghĩ nhiều, Chung Uyển nhanh chóng nói: "Ta gặp một cố nhân, nghe hắn... nói chuyện cũ của phủ chúng ta, ta nhất thời oán giận..."
Úc Xá không nghĩ Chung Uyển sẽ thật sự giải thích cho hắn, con ngươi run lên, hắn bình tâm lại một lát, cúi đầu, không nói một lời. Sau đó, hắn băng lại vết thương cho Chung Uyển thật tốt.
"Chuyện cũ năm xưa, cũng không có gì thú vị để kể." Chung Uyển cười, "Cũng không phải chuyện vui gì, Úc tiểu vương gia đừng hỏi ta làm chi."
Úc Xá không nói chuyện, băng bó kĩ càng cho Chung Uyển xong thì buông tay y ra, nói: "Ngươi đi đi."
Chung Uyển nhớ tới chuyện mới xảy ra, mặt còn hơi hồng, cũng muốn nhanh chân trốn đi rồi. Y xoay người, còn chưa ra khỏi linh bằng thì lại nghe Úc Xá thấp giọng nói: "Năm ngày sau... ngươi vẫn có thể tới phủ ta."
Khóe miệng Chung Uyển hơi hơi cong lên, ra khỏi linh bằng.
Cả một ngày ngũ thất này, đầu óc Chung Uyển mơ hồ, lúc nào cũng nghĩ đến Úc Xá.
Đầu óc y choáng váng, đi theo người khác lăn lộn thêm một trận, vất vả lắm mới trở về được phủ. Y chỉ muốn về phòng mình, nhớ lại rõ ràng chuyện xảy ra trong linh bằng một lần nữa. Không ngờ sau khi xe ngựa dừng lại, Chung Uyển xuống xe, vừa liếc mắt đã thấy Lâm Tư.
Tuyên Từ Tâm chưa từng gặp qua Lâm Tư, cách rèm xe nhìn thoáng qua, kinh ngạc: "Đó là ai?"
Trong lòng Chung Uyển căng thẳng, Lâm Tư luôn luôn hành sự cẩn thận, tại sao lại trắng trợn táo bạo mà đứng ngay chỗ này?
Chung Uyển sai người đưa hai tiểu chủ nhân vào viện, còn y thì tới chỗ Lâm Tư. Đến gần mới phát hiện thần thái Lâm Tư có chút kì dị, tựa hồ như vừa bị ai đánh, khóe miệng đều rách da.
Ánh mắt Lâm Tư trống rỗng, thấy Chung Uyển tới thì ngẩn ra một chút, trông có vẻ cực kì mệt mỏi, quỳ xuống hành lễ.
"Vào trong rồi nói." Chung Uyển nâng Lâm Tư lên một phen, "Đứng dậy đi."
Trong phòng Chung Uyển, Lâm Tư cầm trong tay một chén trà nóng do Chung Uyển đưa, không rên một tiếng.
"Xảy ra chuyện gì?" Chung Uyển nghiêng đầu nhìn kỹ khóe miệng Lâm Tư, nhíu mày, "Ai đánh ngươi?!"
Lâm Tư cúi đầu, không đáp lại.
Chung Uyển tự dưng đau đầu, "Rốt cuộc làm sao vậy? Không muốn dùng thủ ngữ thì viết ra! Ai dám đánh ngươi?!"
Lâm Tư đặt chung trà sang một bên, khoa tay múa chân: Tứ hoàng tử.
Chung Uyển cứng họng: "Hắn... không phải rất tín nhiệm ngươi sao? Vì sao hắn động thủ với ngươi?"
Chung Uyển giật mình, vội la lên: "Không lẽ hắn còn cho rằng ngươi đang làm việc cho ta? Sẽ hại hắn?!"
Lâm Tư lắc đầu, mỏi mệt thở dài.
Chung Uyển bị Lâm Tư chọc tức tới đứng ngồi không yên: "Rốt cuộc là làm sao vậy?!"
Lâm Tư trầm mặc nãy giờ, đứng dậy, quỳ xuống trước Chung Uyển.
Trong lòng Chung Uyển dao động, "Ngươi vẫn muốn... nguyện trung thành tuyệt đối với Tuyên Cảnh?"
Kỳ thật từ lần mật đàm với Lâm Tư, Chung Uyển đã suy xét qua. Tuyên Cảnh và Úc Xá không cùng chiến tuyến, mình lại quyết định lưu lại trong kinh giúp Úc Xá, thì Lâm Tư lại kẹp ở giữa, khó tránh khỏi cảm thấy khó xử. Chung Uyển nhanh chóng nói, "Mấy ngày qua có quá nhiều chuyện vặt cần xử lý, ta lại không khỏe, nhưng Lâm Tư, ngươi nghe ta nói..."
Chung Uyển nửa quỳ xuống, đỡ vai Lâm Tư, cười: "Ta muốn nói với ngươi là, Lâm Tư... sau này ngươi không cần làm việc cho ta nữa."
Lâm Tư lập tức trợn to mắt.
"Ngươi nghe ta nói hết đã." Chung Uyển ấn ấn bả vai Lâm Tư, thấp giọng nói, "Tuy ngươi vốn là người của Chung gia chúng ta, nhưng ngươi cũng biết đấy, ngươi và ma ma tới phủ chúng ta không bao lâu thì liền xảy ra chuyện. Ngươi cùng ma ma rơi xuống bần cùng, theo lý phải là Chung gia chúng ta nợ các ngươi..."
Lâm Tư vội lắc đầu, hắn muốn giơ tay dùng thủ ngữ, lại bị Chung Uyển đè xuống. Chung Uyển tiếp tục nói: "Nghe ta nói, hai ta cùng lớn lên trong Ninh vương phủ, cần gì phải so đo ai nợ ai... Ngươi dù có dưỡng dục chi ân thì cũng là đối với Vương gia. Ngươi bôn ba nhiều năm, hiện giờ mấy người Tuyên Thụy cũng đã bình an, ân này của ngươi hẳn cũng đã báo xong rồi."
Chung Uyển nhìn Lâm Tư, nhẹ giọng nói: "Ngươi không nợ ta cái gì, ta cũng không phải chủ nhân ngươi, mà là đệ đệ của ngươi... Trước kia ta không lo được chu toàn cho ngươi, sau này ngươi vì bản thân mình mà tính toán là ta vui rồi."
Hốc mắt Lâm Tư đỏ lên, hắn cúi người xuống, dập đầu với Chung Uyển.
"Là đại nam nhân, đừng có lề mề*." Chung Uyển đứng dậy, "Được rồi, đầu cũng đã dập, cứ như vậy đi, sau này tuy vẫn còn gặp nhau, nhưng cứ như người bình thường mà qua lại thôi. Nếu phải vì Tuyên Cảnh mà giữa hai ta sinh ra hiềm khích... thì cũng không có gì sai cả."
*Nguyên văn là "Nhão nhão dính dính", như keo ấy. Cụm này để chỉ người chậm chạp, kéo dài chuyện làm mãi chưa xong, không có tinh thần. Ý Chung Uyển là Lâm Tư phải quyết định dứt khoát.
Lâm Tư quỳ trên mặt đất, đầu vai hơi hơi run rẩy.
Chung Uyển cúi đầu nhìn Lâm Tư, hai mươi mấy năm qua hai người nâng đỡ lẫn nhau, từng hồi ức xưa cũ như sóng gào gió thét cuồn cuộn trong đầu. Y hít sâu một hơi, thoải mái cười: "Còn chưa xong? Đứng dậy đi!"
Lâm Tư một hồi lâu mới bò dậy, đôi mắt đỏ lên, thủ ngữ: Ta tới đây, không phải vì chuyện này.
Chung Uyển kinh ngạc: "Còn có thể vì cái gì? Chẳng lẽ... Tuyên Cảnh đã hiểu lầm ngươi rồi? Như vậy thì hơi phiền toái."
Chung Uyển nhíu mày, chẳng lẽ phải diễn khổ nhục kế, mình đánh Lâm Tư hai cái, kêu hắn trở về khóc lóc với Tuyên Cảnh? Hoặc là... để Lâm Tư về bẩm tấu một trận, đổ lên đầu mình vô số tội trạng?"
Lâm Tư khoa tay múa chân: Tứ hoàng tử không biết chuyện của ta và chủ nhân, hắn động thủ với ta, là bởi vì ta đã làm sai chuyện.
Chung Uyển không rõ: "Ngươi hành sự cẩn thận chu toàn, có thể làm sai chuyện gì?"
Lâm Tư cúi đầu, chần chờ một lát mới khoa tay múa chân: Hôm qua, Tứ hoàng tử lôi kéo ta uống rượu giải sầu. Tửu lượng của Tứ hoàng tử không thắng nổi ta, say, ta cũng uống nhiều, tối hôm đó... ta uống rượu loạn tính, làm bậy, sau đó bị hắn phát hiện.
Chung Uyển cứng người tại chỗ.
Một hồi lâu sau, Chung Uyển mới cẩn thận hỏi: "Ngươi... Ngươi đã làm gì hắn?"
Vành tai Lâm Tư đỏ lên, hắn nắn vuốt ngón tay, khoa tay múa chân: Gây rối.
Chung Uyển đột nhiên cảm thấy đầu óc bị đình chỉ, hơi bất động, cố hết sức nói: "Gây rối... như thế nào?"
Lâm Tư lắc đầu, hiển nhiên là không muốn nói.
Chung Uyển á khẩu không trả lời được, suy nghĩ một lát, vẫn cảm thấy tức giận: "Ngươi có thể gây rối tới mức nào chứ? Vậy mà hắn liền động thủ?!"
Lâm Tư gian nan giơ tay, khoa tay múa chân: Hắn say, không thể động đậy, ta... nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, hắn đánh chết ta cũng đúng.
Trong lòng Chung Uyển biết rõ Lâm Tư không phải loại người như vậy, không có khả năng thật sự làm gì Tuyên Cảnh. Tự nhiên lại bị người khác khinh bạc, Tuyên Cảnh tức giận, động thủ cũng là lẽ thường tình, bất quá...
Chung Uyển lẩm bẩm tự nói với mình: "Chung gia nhà chúng ta sao lại có cái phong thủy đoạn tử tuyệt tôn tốt đẹp thế này? Sao ngay cả ngươi cũng..."
Lâm Tư hổ thẹn cúi đầu.
"Ta không phải đang trách ngươi, chuyện của ngươi, ngươi nguyện ý làm là được." Chung Uyển cố gắng trấn an, "Hơn nữa, tính tình Tuyên Cảnh lại như thế kia, nếu thật sự muốn đoạn tuyệt hết tình nghĩa với ngươi, sợ cũng đã không để ngươi toàn mạng trốn ra khỏi phủ, sớm chém ngươi một nhát, ngươi... Ngươi sao thoát ra được?"
Lâm Tư rũ mắt, khoa tay múa chân: Tứ hoàng tử bảo ta cút đi.
Chung Uyển thở dài một hơi.
"Vậy ngươi cứ ở lại chỗ ta đi." Chung Uyển trong lòng rối như tơ vò, "Ngươi... ngươi sợ sinh hiềm khích với hắn sao? Hay là thôi, lỡ như ngươi muốn trở về chỗ hắn sau này nhưng Tuyên Cảnh lại kiêng kị ngươi là người của ta."
Lâm Tư suy nghĩ một lát, thủ ngữ: "Sợ là không trở về được, ta lưu lại."
"Chuyện sau này thì đừng nghĩ tới tử lộ như vậy." Chung Uyển nói, "Sương phòng ở bên trái viện của ta còn trống, ngươi cứ ở đó. Từ hôm nay trở đi, ngươi cũng không cần vì ta làm cái gì, cứ nghỉ ngơi cho tốt mấy ngày này đi."
Lâm Tư gật đầu, đứng dậy đi.
Chung Uyển thở ra một hơi, rầu rĩ thay cho Lâm Tư.
Tuyên Cảnh tuy không có đầu óc, nhưng làm người không tệ, ít nhất tốt hơn so với Tuyên Quỳnh. Hắn có ân cứu mạng với Lâm Tư, nhiều năm sớm chiều ở chung như vậy, Lâm Tư nổi lên chút tâm tư với hắn... cũng coi như là hợp tình hợp lý.
Nhưng nếu Tuyên Cảnh không có cái tâm tư kia, thì sợ Lâm Tư sẽ muốn đánh hắn!
Cái chuyện chó má gì thế không biết!
---
Lời editor:
Nhà anh có phong thủy đoạn tử tuyệt tôn vì đây là đam mẽo đó anh =)))))