• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thân hình Đại Tranh đứng lại, ngón tay chỉ về phái xe ngựa, kỳ lạ hỏi: “Có phải đến nhầm chỗ hay không? Chúng ta có thể nói chuyện trong quý phủ, đại nhân có việc gì sao? Nếu không ngày khác ta đến nhà thăm hỏi, ta đi trước...”

Nhưng người mặc áo đen kia cũng không giải thích cho nàng biết, thấy nàng chuẩn bị rời đi hắn ta trực tiếp nắm lấy bả vai của nàng nhét nàng vào trong xe ngựa.

Toàn thân vốn ướt đẫm, xiêm y dính vào cơ thể, lúc đi vào đầu gối của nàng lại bị đập trúng, cơn đau gấp đôi khiến nàng không chịu được mà kêu lên.

“Đại Tranh."Đầu lưỡi nhẹ chạm vào hàm trên, có tên dễ phát âm Đại Tranh.

Nhưng khi phát ra từ miệng nam nhân lại hơi nghiến răng nghiến lợi.

Mái tóc dài của Đại Tranh bị nước mưa thấm ướt, dính chặt vào da đầu, nước mắt trộn lẫn với nước mưa, con ngươi càng thêm đỏ tươi."

Lan Cửu..."

Nàng chống hai tay xuống đấy, hoảng hốt nhìn hắn, nam nhân đang ngồi nghiêm chỉnh, chiếc trường choàng hoa văn sẫm màu xanh lá theo động tác của hắn rơi vào nệm, mái tóc dài được buộc tỉ mỉ trên một chiếc vương miện nhỏ bằng ngọc màu trắng, lúc hắn giơ chân nhấc tay mang theo sự quý phái bẩm sinh.

Trong xem ấm áp, hương thơm quanh quẩn tạo cảm giác không chân thật.

Hắn nhìn nàng từ trên cao xuống, cười như gió xuân nhưng khi lọt vào tay nàng thì như băng lạnh.Ánh mắt hắn lạnh lùng, cười như không cười nói: “Mấy ngày không gặp, ngươi đã học được rất nhiều.”Đại Tranh sợ tới mức không dám thở mạnh, thậm chí nàng còn duy trì tư thế ngã xuống.

Phó Lan Tiêu vẫn rất bình thản, Đại Tranh đợi một lúc mới dùng âm thanh rung rung phá vỡ sự im lặng.

“Lam Cửu, ta, ngươi tìm được ta từ khi nào?”

“Đồ của ta đưa ngươi, tại sao lại ném bỏ như vậy?” Hắn không trả lời, lấy một chiếc vòng tay màu bạc sẫm từ chiếc hộp trên chiếc bàn thấp bên cạnh, chậm rãi nắm lấy cổ tay nàng, đeo vào cho nàng.

Có lẽ hắn là người gọi tên nàng ngày hôm đó, hắn đang trêu đùa nàng, giống như chim ưng và thỏ, mèo và chim, rắn vào chuột.

Nàng để mặc hắn chi phối, giống như một con rối không biết tức giận. Khi nàng phản ứng lại, trên tay nàng đã đeo một chiếc vòng bạc khiến người khác sợ một lần nữa.

“Ta không cần cái này.” Nàng chống cự muốn tháo chiếc vòng tay ra, nàng không biết hắn chuộc thứ này từ khi nào, cái vòng này chỉ tái hiện lại ác mộng của nàng.

Nàng sẽ nhớ lại sự áp bức và lăng nhục của mình, tâm hồn thiếu nữ và tám ngày màu đỏ tươi, tiếng Đại Sách kêu thảm thiết quanh quẩn trong đầu của nàng.

Nhưng điều khiến nàng sợ hãi nhất chính là mình bị Lan Cửu tìm thấy, sợ rằng không lâu sau đầu mình sẽ rơi xuống đất.

Nô lệ bỏ trốn và những kẻ mạo danh khảo thi đều bị tuyên án tử hình.

Trong lòng nàng run sợ chờ tuyên án của hắn.Đại Tranh thấy hắn vươn tay ra, gần trong tầm tay, nàng tuyệt vọng nhắm mắt lại, nhưng lại cảm thấy đầu ngón tay lạnh như băng của hắn chạm vào mặt nàng."Đã có ai từng nói ngươi giống nữ nhân chưa?"

Ngón tay của hắn lau loạn trên mặt của nàng, hết lần này đến lần khác lau sạch nước mắt và nước mưa trên mặt này.

Nàng không đáp lại, lại vùng vẫy nhưng lại bị siết chặt hơn."

Nói cho ta biết có hay không.""

Không có không có."

Hắn cười giễu thành tiếng, vẫn là vẻ mặt ôn nhu như ngọc: "

Thật không? Ta cảm thấy ngươi rất vui khi quyến rũ được còn trai trưởng của Thủ phụ gia, đúng không?"

Phó Lan Tiêu khẩu phật tâm xà giống như một con dao nhẹ nhàng."

Làm sao ngươi biết... Không, ta chưa từng dụ dỗ hắn..." Đại Tranh nhớ lại, nghiến răng nghiến lợi nói: "

Có phải ngươi nói cho Ngụy Thủ Phủ hay không? Ngươi nói ta dụ dỗ hắn đúng không?"

Không phải Ngụy Phù Nguy nói không biết Lan Cửu sao?"

Rốt cuộc ngươi là ai? Tại sao ngươi lại đối xử với ta như vậy, ta biết ngươi ghét chỗ đó, nhưng đó là điều tốt nhất ta có thể đưa cho ngươi!" Lúc nàng kích động, thỉnh thoảng nàng sẽ nói ra mấy ngôn ngữ không được tự nhiên, làm lộ sự thật nàng không phải là người địa phương: "

Lan Cửu, là ta cứu mạng ngươi!”

Phó Lan Tiêu lặng lẽ nhìn nàng khóc ngày càng lớn nhưng vẫn không buông nàng ra.

Giống như, con người sẽ không mở lòng bàn tay để gây chiến với một đàn thú vô hại.

Người này cao cao tại thượng, giống như luôn coi nàng như bùn dưới đất.

“Lúc trước.” Hắn chợt nghĩ ra điều gì đó: “Hồi đó ngươi có câu dẫn ta sao?”

“Cái gì?” Đại Tranh không chút nghĩ ngợi, càng giãy giụa hơn, sức lực của nàng không địch lại hắn, hắn có thể dễ dàng khống chế nàng, còn nàng chỉ có thể dùng tay chân, nhe răng ra muốn để cắn hắn: "

Ta không có! Ta không có!"

Nàng cố hết sức để che dấu những tâm tư trước đó của mình, sợ rằng sau khi bị đâm chọc sẽ bị xem thường sâu hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
김진희29 Tháng ba, 2023 00:20
Đặt lịch truyen hay
BÌNH LUẬN FACEBOOK