Đại Tranh ngây ngốc được đưa lên xe ngựa, xe ngựa vững vàng chạy nhanh đến phố Trường An, nhưng trong lòng Đại Tranh luôn lo lắng không thôi.
Phó Lan Tiêu sắp xếp cho nàng một trạch viện năm toà, nếu là bình thường nàng sẽ ngắm nhìn cách bài trí trong sân nhỏ một lúc, bây giờ nàng thậm chí còn không có thời gian để thưởng thức, chỉ tắm rửa sơ qua rồi chìm vào giấc ngủ say.
Phó Lan Tiêu giống như đặt nàng ở đây như một vật trang trí rồi rời đi.
Hôm sau, Phó Lan Tiêu cũng không đến, mấy ngày liên tiếp cũng không thấy bóng dáng của hắn. Nàng mới biết được đây không phải là nhà của hắn. Nhưng mà nàng cũng không muốn nhìn thấy hắn.
Nàng cũng không muốn có tỳ nữ hầu hạ, chỉ nghe ngóng từ các nàng xem gia đình Đại Sách như thế nào, nhưng các thị nữ đều là đều là cưa miệng hồ lô, không có ai nói chuyện cùng nàng.
Sau khi nước hoa hướng dương sạch sẽ hoàn toàn cũng không thấy Phó Lan Tiêu đến đây.
Cũng may nàng quen với một tỳ nữ gọi là La Y, nàng ấy nói cho nàng biết nơi này là phường An Nhạc giàu có nhất Trường An, chủ nhân của tòa dinh thự này là quan tam phẩm, Chu đại nhân.
Nàng đã từng nghe nói đến phường An Nhạc, những người sống ở đây đều giàu có hoặc quý tộc, Chu đại nhân, nhưng nàng chỉ biết Chu Lang ở Nhữ Thành.
Nàng cũng biết Chu Lang có một người cha là một quan lớn ở Trường An.
La Y cũng nói: “Tất cả mọi người đều nói chắc chắn có người nhìn trúng tài năng của Đại cống sĩ, cho nên họ mới đưa ngài đến sống trong ngôi nhà này, không phải ta xem thường ngài, thật sự là không có người nghèo hèn nào là có thể bước vào phường An Nhạc đâu.”Đại Tranh mơ hồ đáp lại vài câu, nàng thật sự không hiểu tâm tư của Lan Cửu, nếu Phó Lan Tiêu thực sự cướp lấy dinh thự của Chu đại nhân, nàng thực sự không biết hắn để cho nàng sống ở đây là để biểu đạt ý gì.Điều duy nhất có thể khiến tinh thần nàng thoải mái trong những ngày này chính là ngày sinh nhật của mình.
Mặc dù mấy người Đại Sách nói nàng đã bị A Nương bỏ rơi, nhưng nàng không tin rằng A Nương đối tốt vói nàng như vậy, bà ấy sẽ không bỏ nàng đi.
Ai cũng có thể vứt bỏ nàng nhưng A Nương thì không.
Nhưng Phó Lan Tiêu đã đến đây vào ngày sinh nhật của nàng.
Hắn mặc một bộ huyền y màu đen, trong mắt có một tia mệt mỏi.
Mới vừa vào viện, thấy nàng đang hơi cúi đầu nói gì đó với tỳ nữ, tỳ nữ kia cũng rất hoạt bát, trả lời đầu đuôi gốc ngọn câu hỏi của nàng, bởi vì Đại Tranh đang chăm chú nhìn nàng ấy, điều này khiến tỳ nữ kia đỏ mặt, che miệng cười.
Nàng vô tri vô giác ghé sát lại, mái tóc bị gió thổi bay sắp xõa xuống mặt, nhưng lại vô tội hỏi: "
Làm sao vậy? La Y, ngươi không sao chứ?"
Yêu đồng viện nữ, không đúng mực, ngay cả hầu gái hắn nuôi cũng muốn câu dẫn.
La Y nhẹ gật đầu: "Đại lang quân, đây đều là chuyện nhỏ, sao ngài lại dùng ngữ khí như vậy cầu xin ta...”
Vừa qua người lại, vừa vặn nhìn thấy Phó Lan Tiêu đang đứng ở cửa, nhìn thẳng vào hai người bọn họ, lúc ánh mắt của Đại Tranh đảo qua, nàng hơi nghiêng đầu xuống dưới.
La Y không biết thân phận thực sự của người này, nhưng nàng ấy bị khí chất hung dữ của hắn dọa cho hai chân mềm nhũn, quỳ xuống đất nói: "
Nôi tài không biết đại nhân đến đây, xin đại nhân thứ tội!"
Phó Lan Tiêu đến gần và lạnh lùng nói: "
Nên bị trừng phạt, ngươi đã nói gì?"
Khi hắn nói chuyện, âm cuối kéo dài, nhìn Đại Tranh."
Có thể phạt thế nào.” Đại Tranh cắn môi, lại sợ Phó Lan Tiêu làm khó người vô tội: “Ta chỉ nhờ nàng ấy giúp ta chuẩn bị mì trường thọ mà thôi.”"
Có thật không?""
Ta còn có thể nói gì nữa..." Đại Tranh hít một hơi thật sâuTức giận, nụ cười trên mặt đã sớm bị nén xuống, vắt óc suy nghĩ nên nói cái gì nữa, sợ một chữ của mình cũng sẽ đắc tội hắn: "
Hôm nay là sinh nhật của ta, theo lý là muốn ăn mì trường thọ."
Thật không may, tại sao qua sinh nhật nàng rồi hắn mới đến.
Phó Lan Tiêu xùy một tiếng, xoa giữa lông mày, vẫy tay ý bảo cho những người khác lùi lại: "
Chuẩn bị đi."
La Y vội vàng chạy đi, hiện tại nàng ấy chắc chắn, nhất định là vị đại nhân này có thù với Đại cống sĩ, muốn nhốt nàng ở chỗ này để hành hạ cũng không phải là không thể!Đáng tiếc, Đại cống sĩ thoạt nhìn hào hoa phong nhã như vậy nhưng lại có tri thức hiểu lễ nghĩa, thật sự là không thể đắc tội với quyền quý!
Không liên lụy đến người vô tội, Đại Tranh thở phào nhẹ nhõm, định nhấc chân rời đi lại bị Phó Lan Tiêu ngăn lại: “Ta cho ngươi đi?”
Hắn đi vào nhà, ý bảo nàng đi theo.’Nhìn bảng mẫu bài rải rác trên bàn, có mấy cột chữ có phần giống với nàng, nét u ám giữa hai lông mày nhạt đi một chút.
Hắn chắp tay sau lưng, bồi hồi đứng trước giá sách, giễu cợt nói: “Ngươi cho rằng ta để ngươi ở đây là để nuôi dưỡng ngươi như một con chim sao?”
“Có ý gì?” Đại Tranh cảm thấy mình bị trêu chọc và soi mói, hơi khó hiểu, cúi đầu thu dọn giấy Tuyên Thành trên bàn, không có ý định nhìn hắn.
“Ngay cả khảo hạch tiền sĩ cũng thi không đậu, sao có thể làm việc giúp ta?” Nàng không biết hắn lấy thước kẻ ở đâu ra đặt lên bàn, ngón tay gõ nhẹ lên bàn tạo ra âm thanh trong trẻo."
Thử làm một bài văn đi." Hắn tà ác nói: "
Lấy chuyện ngươi cứu ta làm đề tài, không phải ngươi đã hối hận sao? Vậy lúc đó ngươi nghĩ như thế nào? Viết đi.""
Nếu viết sai, ngươi sẽ bị trừng phạt."
Nhắc lại chuyện cũ đúng là tái hiện lại ác mộng, Đại Tranh nghĩ, không thấy xấu hổ mà còn tự hào, làm người sao có thể tồi tệ đến như vậy.
Danh Sách Chương: